Người Cộng Sản Cô Độc -
Chương Mười Bốn
Chương Mười Bốn
Chiều chủ nhật, chị Trâm dẫn hai đứa con đi thăm bà ngoại từ Mỹ Tho vừa
về thì chị Huân đến tìm. Hai người mải mê đủ chuyện vì đã lâu rồi không gặp
nhau. Chị Huân cho biết, đứa con gái kế của chị, em thằng Phong, cũng đã đi
thoát hơn mấy tháng nay rồi, hiện đang ở đảo Galang của Nam Dương, chị sẽ dẩn
đứa út đi nay mai. Chị Huân đến để từ giã hai vợ chồng vì không biết còn có dịp
nào khác không và giới thiệu nhóm này cho chị Trâm nếu vợ chồng còn có ý định.
Chị Huân về rồi, vợ chồng bàn chuyện tới khuya, hai đứa con ngủ ngon lành sau
một ngày đường mệt mỏi. Trời bỗnng chợt đổ mưa nửa đêm, dãy nhà đám cán bộ
ngoài Bắc vào ở, bên kia đường, vẫn còn có ánh đèn và tiếng nói cười rộn rã.
Hàng ngủ đảng viên cấp thành phố lại rục rịch thay đổi, báo chí nhà nước
bắt đầu nói tới chuyện hối lộ tham nhũng, tên tuổi vài ba ông làm chức lớn được
kể ra và hạch tội hết loạt bài này tới loạt bài khác. Tội nào cũng là móc
ngoặc, ăn chia ngoài khuôn khổ luật lệ, lạm dụng quyền thế dính líu tới các
công ty xí nghiệp tư nhân nhập cảng xuất cảng. Dân chúng Sài gòn cứ tỉnh bơ làm
ăn, chẳng cần biết ông nào lên ông nào xuống, ông nào mất chức, ông nào còn
quyền. Trời Sài gòn thì cũng vẫn ngày nắng ráo ngày mưa dầm, chợ búa buôn bán
rộn rịp, hàng lậu hàng nhập, mắc mỏ mấy cũng có cán bộ ngoài Bắc vào mua. Ai xử
tội ai thì chưa biết, nhưng ông đảng ông thành phố cứ thay nhau ngồi xe hơi
mới, đi tới đi lui ráng lo cho người dân nghèo có đủ tiền mua xe đạp Trung Quốc
mà đi. Lúc này phường khóm không còn nghe nói tới chuyện họp tổ đọc báo nhà
nước hằng đêm, công an xem ra có vẻ rỗi rảnh, thích ngồi quán cà phê lề đường
hơn trước. Nhà nước tịch thu thêm nhiều nhà trống vì người bỏ đi càng lúc càng
nhiều hơn, đi được hay bị bắt giam đâu đó ở Rạch Giá Cà Mau, Cam Ranh Mủi Né,
thì cũng mất hết. Văn phòng phường, trụ sở đảng tha hồ mà dọn chỗ này chỗ khác.
Có treo cờ, có đề bảng chói mắt, người Sài Gòn vẫn cứ gọi Sài Gòn mà không là
thành phố Hồ Chí Minh, ngay cả anh công an trạm gát đầu ngõ vào từ ngoại ô xa
xa hay chị bộ đội từ đất Bắc xa xôi, bận rộn với túi xách đầy ắp đồ lúng túng
chờ lên xe đò cũng thản nhiên với hai chữ quen thuộc Sài Gòn.
Ông chú ruột, người được vợ chồng Bon giúp thả về từ trại cải tạo Dầu Giây chết sau đó mấy ngày. Ông được chôn trong nghĩa địa hương lộ 18 nằm ở bìa xã Phú Thọ Hòa. Mẹ chị Trâm từ Mỹ Tho lên Sài Gòn phụ lo công việc ma chay, ở lại chơi với mấy đứa cháu. Hôm về lại nhà mắt vẫn còn đỏ hoe, tội nghiệp con Hà, con lớn của ông chú cứ bịn rịn ôm bà khóc sướt mướt. không chịu rời làm mấy đứa em cũng khóc theo. Anh Mẫn đứng trầm ngâm bên lề đường, ngậm ngùi quay nhìn chỗ khác.
(còn tiếp)
No comments:
Post a Comment