Trước
giờ tiếp viện
Nửa đêm kẻng giục, quân ra trận
Kinh động cả lòng đêm tối bưng
Nhận lấy ba ngày cơm gạo sấy
Không buồn chỉ một chút bâng khuâng
Kinh động cả lòng đêm tối bưng
Nhận lấy ba ngày cơm gạo sấy
Không buồn chỉ một chút bâng khuâng
Đời ta là con số không vô tận
May trên đầu còn chiếc mũ rừng
Mũ nhẹ nên coi đời cũng nhẹ
Chiến tranh. Thì cũng tựa phù vân
May trên đầu còn chiếc mũ rừng
Mũ nhẹ nên coi đời cũng nhẹ
Chiến tranh. Thì cũng tựa phù vân
Người lính sao anh còn ngái ngủ
Anh có lo gì một chuyến đi
Anh có mang theo lòng thống hận
Hay là cái nghiệp buổi sinh ly
Anh có lo gì một chuyến đi
Anh có mang theo lòng thống hận
Hay là cái nghiệp buổi sinh ly
Anh có buồn không, giữa cõi đêm
Mỗi lần xuống núi, về mông mênh
Lên xe, bỏ lại đồi thiên cổ
Bỏ trại gia binh lạnh ánh đèn
Mỗi lần xuống núi, về mông mênh
Lên xe, bỏ lại đồi thiên cổ
Bỏ trại gia binh lạnh ánh đèn
Thì đi, lầm lủi đi vô định
Ở cuối trời kia, vẫn cuộc chơi
Hỏi ông thượng sĩ Nùng, xin rượu
Cổ lai chinh chiến, kỷ nhân hồi …
Ở cuối trời kia, vẫn cuộc chơi
Hỏi ông thượng sĩ Nùng, xin rượu
Cổ lai chinh chiến, kỷ nhân hồi …
Không đề tên tác giả
Ta ngồi lại vun sầu cao như núi
Câu chuyện trăm năm, chén rượu giang hồ
Cuộc đời buồn, buồn như những dòng thơ
Mưa gõ nhịp phách sênh mờ ngọn bấc.
Câu chuyện trăm năm, chén rượu giang hồ
Cuộc đời buồn, buồn như những dòng thơ
Mưa gõ nhịp phách sênh mờ ngọn bấc.
Trái đất rộng mà chỗ ngồi quá chật
Ôi hỗn mang dành giật động thần linh
Lạnh đến vô cùng lạnh đến u minh
Ai rủ áo tang điền bên quán chợ.
Ôi hỗn mang dành giật động thần linh
Lạnh đến vô cùng lạnh đến u minh
Ai rủ áo tang điền bên quán chợ.
Ta ngồi lại góp thêm nhiều trăn trở
Tự nhủ mình chẳng luân hồi chẳng mệnh số gì đâu
Kìa ai kia mài kiếm dưới trăng thâu
Hồn thép múa vang lừng câu nghĩa khí.
Tự nhủ mình chẳng luân hồi chẳng mệnh số gì đâu
Kìa ai kia mài kiếm dưới trăng thâu
Hồn thép múa vang lừng câu nghĩa khí.
Chí lớn vậy mà tàn như mộng mị
Ta đau chăng? Sao máu dậy trăm chiều
Ta buồn chăng? Sao trời bỗng tịch liêu
Tiếng tiêu khóc tám nghìn quân tử đệ.
Ta đau chăng? Sao máu dậy trăm chiều
Ta buồn chăng? Sao trời bỗng tịch liêu
Tiếng tiêu khóc tám nghìn quân tử đệ.
Hợp là thế, mà tan là như thế
Như Đông già Xuân trẻ có gì đâu
Cánh én nào chìm dưới đáy biển sâu
Mà bóng hạc phân vân chờ mây cuộn
Như Đông già Xuân trẻ có gì đâu
Cánh én nào chìm dưới đáy biển sâu
Mà bóng hạc phân vân chờ mây cuộn
Ta ngồi lại để nghe đời bước xuống
Hội trầm luân cười khóc chuyện hưng suy
Ba mươi năm thân thế có ra gì
Mà vẫn bước giữa cuộc đời giông bão.
Hội trầm luân cười khóc chuyện hưng suy
Ba mươi năm thân thế có ra gì
Mà vẫn bước giữa cuộc đời giông bão.
Chút tài hoa cũng một mai vì cơm áo
Ta xô hoài chưa ngã núi sầu kia.
Ta xô hoài chưa ngã núi sầu kia.
Trần Hậu
No comments:
Post a Comment