"Ăng
Gô"
Ăng Gô! Ăng Gô! Ăng Gô ơi!
Bao năm trời từng trải xông pha
Ta thương mi phong trần dầu dãi
Lúc đói lòng mi ở cùng ta
Mi vụt chết mắt ta lệ nhoà
Có những giờ lặng ngắm chiều tà
Rồi chạnh nhớ đời ta cũng thế,
Mi đi rồi để lại xót xa.
(T.)
(Trại
tù Tân Kỳ , Nghệ Tỉnh, 1984)
*Ăng Gô: tên mà bộ đội vệ binh gọi
lon Guigoz, "tài sản" quý giá của người tù cải tạo, dùng đựng nước
uống, thức ăn, làm nồi nấu nước v.v. Trong cải tạo lon Guigoz là bạn đồng hành , là chiến
hữu , là em gái , là người tinh... tùy theo nhận định của mỗi ngừi ( lời của
tác giả). Trong bài nầy lon Guigoz bị đập lũng do vệ binh nổi giận, anh bạn T.
bị mất lon nên sáng tác bài thơ "Ăng Gô".
Cảm tác nhân đọc bài thơ "Ăng gô" của bạn T
Ăng gô! Ăng gô! Bài "trường ca hận"
Ta với mi từng cay đắng dãi dầu
Bao năm qua lầm lũi chốn rừng sâu
Uống nước suối ăn khoai mì bất tận
Lúc bụng đói mi cùng ta chia sớt
Vẫn theo ta dong ruỗi suốt đường dài
Trong hoạn nạn biết than thở cùng ai
Đành căm lặng nuốt đắng cay tù ngục
Bỗng sáng nay ta gục đầu tủi nhục
Lặng nhìn mi bị xẻ thịt phân thây
Lưỡi lê đâm, Guigoz nát thân gầy
Ta đau xót như chính mình bị chém
Ta lặng đứng bên cạnh hàng rào kẽm
Giọt lệ tràn đưa tiễn xác mi thôi
Mai lên rừng ai bầu bạn cùng tôi
Vĩnh biệt em , những đêm dài trăn trở
Mi đi rồi biết còn ai than thở?
Mà giờ đây dạ thơ thẫn bồi hồi
Ngắm chiều tà nhìn mây trắng buông lơi
Ôm kỷ niệm trọn đời ta nhớ mãi
Ăng Gô ơi! Ăng Gô ơi!
(CN) 25/4/2017
No comments:
Post a Comment