NHỮNG BÀI THƠ XƯỚNG HỌA NGẪU HỨNG
Bài xướng thứ nhất:
GẦN BẢY MƯƠI TỰ VỊNH
Tính ra mình cũng dư gần muời
Buồn vui lẫn lộn theo năm tháng
Sướng khổ đà qua đủ vị mùi
Của cải trời cho thơ một túi
Phúc điền tự tạo trẻ vài đôi
Tuy già tâm trí còn minh mẫn
Việc thiện ưa làm sống thảnh thơi.
QUA CƠN SÓNG GIÓ
Tôi tám mươi ba, đệ bảy mươi,
Cách nhau nhẫm tính cũng hơn mười.Buồn vui sướng khổ không kiêng vị,
Ngon ngọt chua cay đã nếm mùi.
Thuở trước quê hương duy chỉ một,
Ngày nay xứ sở hóa thành đôi.
Cuộc đời trải đủ đâu còn thiếu,
Đến lúc hưởng nhàn được thảnh thơi.
So sánh ngày xưa quá đủ mười.
Thời trước trăm năm ai dễ được,
Ngày nay đạt được nếm dư mùi.
Xoay dần con tạo theo năm tháng,
Biến hoá tự nhiên lúc cặp đôi.
Việc thiện hay làm nên mạnh giỏi,
Trời ban phúc đức thảnh càng thơi.
Bài họa 3:
TỰ VỊNH
Cũng đã qua rồi tuổi sáu mươi
Canh đời đâu dễ tặng cho mườiBé con sớm vắng xa hiền Mẫu
Cơ Tạo vần xoay chịu đủ mủi
Ý chí vươn lên tâm đắc nhất
Mộng xuân vừa đạt trẻ dư đôi
Giữ lòng trong sạch yêu nghề giáo
Trổi dậy hồn thơ lúc thảnh thơi .
Bài xướng thứ hai:
NGẬM NGÙI
Nghĩ lại chuyện đời thấy xót xa.
Hai bận tú đày vì vận nước,
Ba lần dời chuyển bởi thời nhà.
Tháng năm khốn khổ còn in đậm,
Hình ảnh đau thương khó xóa nhòa.
Sông núi ngập tràn nhiều hiểm họa,
Bao người đồng cảnh ngộ như ta.
LÍNH TRẬN NHÀ THƠ
Lính trận nhà thơ tuổi tám ba
Trai tơ cá độ chắc thua xaThi văn rõ nét tình dân tộc
Nghĩa cử in sâu đậm nếp nhà
Con cháu thư gia nào có khác
Sĩ quan Nam Việt danh không nhoà
Chúc Huynh thân vững tâm an lạc
Sống xứ người ta như xứ ta.
Bài họa 2 :
XÓT XA
Chồng chất tuổi đời đến tám ba,
Quý thay mạng số hãy còn xa.Cuộc đời lận đận bao gian khổ,
Phận số gian truân bởi nước nhà.
Vận nước can qua đành bế tắc,
Giao thời gian khổ khó phai nhoà.
Gieo chi đau khổ cho dân tộc,
Sông núi hồn thiêng cũng giống ta.
Thổn thức mà đau tự thuở xa
Cơm áo gạo tiền lo mọi thứ
Con thơ bệnh tật khó muôn nhà
Bầu trời ảm đạm dần thay đổi
Ký ức chìm sâu sớm nhạt nhoà
Nắng xế vẫn mang đầy cảm xúc
Vườn thơ vẫy gọi tiếng lòng ta.
Sương rơi nhẹ lối buồn quanh tượng đá
Có lạnh không áo ướt dưới thu gầy
Cớ làm sao đôi mắt mãi ngây ngây
Nhìn chi đó bốn phương mờ mây khói
ngóng ngóng, trông trông, dãi gió, dầm mưa,
hứng sương, phơi nắng chốn ... ven .. trời ...
Đưa tiễn ai đâu mà lệ đẫm đôi dòng ...
Nhìn chi đó bốn phương đầy mây khói
Người đã khuất xa rồi sao còn hoài mãi trông theo
Sườn non Tây vời vợi thâm u
Dạ sầu không đám mây trắng mây xanh
mà đôi mắt ủ buồn rong rêu ... phủ ....
Ngày chậm qua bóng đổ dài trông ủ rũ
Vẫn bền gan đứng đó vọng phương trờiDõi bóng người xa hứng mãi thương sầu
Nơi xa thẳm cánh chim còn biền biệt
dấu bụi mờ che khuất bóng người đi,
tượng đá ơi, có phải người mang trong lòng
một nỗi sầu sâu kín nên nét u buồn vời vợiĐể cho khách đường xa chạnh lòng thương cảm
đem tâm tình thêu dệt mấy ... đường tơ....
Nhớ làm gì cho tim thêm buốt nhói
Dòng thời gian năm tháng cũng phai rồiCon sáo buồn con sáo đã trút hơi
còn chiếc bóng gió mưa đời giẵm nát...
Dòng thời gian đã qua không còn trở lại,
thì người ơi, trông theo chi một chiếc bóng...phai...mờNhớ nhớ thương thương cho vàng tóc thêm sầu
Đừng nhỏ lệ tượng ơi ta xin hát
Ru người đây hãy ngủ giấc mơ êm
Đêm còn đài bóng tối mãi lê thê
Tựa mình nhau ta người cùng sưởi ấm
Đêm nay lạnh chắc lòng người đã thấm
Hãy ngủ đi cho vơi bớt thương ... sầu...
Cho ta chút nắng lạnh run rồi
Ở đây xa xứ ngày mưa đổ
Chiều xuống sương giăng phủ núi đồi ...
sao nghe nặng niềm luyến lưu lưu luyến
Ta như cánh chim trời phiêu bạt
Cảm thương ai mà thắt thẻo tơ lòng
rồi đây trên vạn nẻo đường xuôi ngược
biết có duyên gì gặp lại hay không...
Có ai giống tượng… soi hình trong mưa.
No comments:
Post a Comment