Ước Mơ
Anh đứng trên đỉnh đồi, nơi căn cứ của Pháo đội
biệt lập đồn trú, nhìn xuống phiá xa xa là những mái tranh thấp thoáng ẩn hiện,
chìm theo vết xanh dài của màu cây rừng, và phiá xa hơn là dòng sông uốn khúc
như một con rắn nhỏ chạy mãi tận về phiá Nam…
Không hiểu đã bao lần mỗi khi đứng trên nóc hầm của
“Đài Tác Xạ” nhìn về phía chòm xóm ấy, anh đều cảm thấy lòng mình như day dứt
khôn nguôi. Hình như có nổi nhớ nào thật nhỏ như những làn khói của từng những
buổi chiều đang vươn lên nơi xóm làng đó. Nỗi nhớ như bắt nguồn của buổi chiều
thật an bình, dù đó chỉ là sự yên tỉnh giả tạo, vì anh biết thật rõ phía bên
kia dòng sông của ngôi làng, là sự có mặt của người “anh em” không cùng lý
tưởng đang rình mò, để mỗi khi có dịp là sẽ vượt qua sông, và sự bình yên của
xóm làng dưới chân đồi, có còn được như những buổi chiều ngày hôm nay mà anh
đang đứng nhìn nó, anh còn biết những vòng tròn xanh đỏ chi chít trên tấm xạ
bản trong đaì tác xạ như những ô cờ chằng chịt vây quanh cái làng ven sông, là
bất an đang bủa vây, mà người dân nơi ấy nào biết! Những rủi ro nguy hiểm đang
vây chặt thôn xóm họ, đời sống họ cũng đang trao vào tay những đấng tối cao,
đang trao vào những tính toán bẩn thỉu, điên cuồng của một thiểu số người mang
những danh từ thật hoa mỹ để đày đọa quê hương này, anh nghĩ họ cũng chẳng may
mắn gì hơn đời sống của anh và các bạn anh.
Cách đây khoảng hơn tháng, có một số người của xóm
làng ven sông, họ đã kéo nhau mang theo thi thể của một em bé gái, khoảng 11
hay 12 tuổi đến pháo đội anh và la khóc thảm thiết, đỗ lỗi cho pháo đội anh đã
bắn lầm vô nhà của họ, anh thật sự cảm động, nhưng anh hiểu sự việc thật không
thể, vì anh hiểu rõ hơn ai hết pháo đội anh đã giử khoảng cách thật an toàn tối
đa cho cái làng bé nhỏ này. Anh hầu như đã thuộc lòng những tọa độ với vị trí
quân bạn cũng như những điểm tập trung nghi ngờ chung quanh làng, thì những lần
bắn quấy rối trong đêm, những sự việc đáng tiếc như thế hoàn toàn không thể
xảy. Sau bao giải thích và sự điều tra từ quận, để anh biết thêm là cả sự xếp đặt
của các “anh em” bên kia để vu cáo cho đơn vị trú đóng của anh, tuy vậy với cái
làng ấy cảm tình của anh vẫn thật đằm thắm, hình như có cái gì thật gần gủi của
nó đối với anh. Nó có thể bắt nguồn từ những kỷ niệm ấu thơ của ngôi làng thuở
nhỏ nơi anh đả trải qua bao kỷ niệm thời tuổ nhỏ, cũng giống như ngôi làng này.
Quê ngoại của anh, làng Quãng Hội cũng núp lẫn với những rặng dừa bạt ngàn, bên
dòng sông Mỷ-Quãng, nơi ấy anh đã có những kỷ niệm thơm ngát tuổi thơ, của
những ngày Hè, anh đả nằm bên những gốc bàng thật to, tỏa đầy bóng mát nghe
trong gió vi vu tiếng ve gọi Hè.
Tuổi thơ trôi qua trong êm đềm của yêu thương quê
ngoại, và thanh bình của những năm tháng cũ xa xưa. Nhưng khi anh bắt đầu qua
ngưỡng cửa trung học, anh đã xa dần quê ngoại, xa dần thôn làng. Chiến tranh
mỗi ngày thêm lan rộng và ác liệt, anh cũng không còn dám về quê ngoại nữa vì
an ninh đã không còn, dù từ Nha Trang về làng anh chỉ không trên dưới 60 cây
số!. An bình không còn nữa nơi thôn nghèo quê ngoại anh . Nơi này đều bị hai phía,
đều mang danh cho chính nghĩa dành giựt xâu xé. Thỉnh thoảng anh mới được biết
tin về quê ngoại khi Dì Bảy anh có dịp vaò Nha Trang thăm. Khi thì bảo ông tám
ấp trưởng, lúc thì ông sáu liên gia v,v đả bị VC tối về đem đi giết, với những
bản án nghe thật ghê gớm, những danh từ nghe thật xa lạ. những người ấy anh đều
biết từ thuở anh còn tắm ở truồng của những ngày trốn học theo đám con nít
trong làng tắm ở Cửa, ở cầu Huyện, anh không tìm thấy và cảm thấy họ có gì thật
dữ dằn hay ghê gớm để có thể bị bêu đầu trên những ngọn tre của xóm làng trong
đêm tối! Và sau này khi anh khá lớn lúc chuẩn bị thi tú tài một, thì được biết
tin những thằng bạn từ tuổi nhỏ như thằng Quận, thằng Đờn đả đi theo phía bên
kia, còn thằng Chơn, thằng Lá đi BĐQ v,v… Anh củng không hiểu sự việc thật lạ
lùng không tưởng, lúc nhỏ chơi chung cùng thả diều, đá dế, đi làm bẫy bắt chim
lá mía, cùng nhau trèo dừa để bắt những con chim sáo con, chia nhau từng củ
khoai sùng, từng hạt mít còn sượng và reo vang cả một khoãng đời trẻ dại, nay
lại mỗi đứa mỗi nơi, để rồi chơi trò chơi chém giết nhau một cách dã man!
Anh còn nhớ lần cuối cùng khi trở lại thăm quê
ngoại anh là khoảng lúc anh đang học lớp đệ lục. Anh vẫn còn nhớ thật rõ, như
vừa trãi qua ngày hôm qua. Sau những tuần lể qua thật lẹ của mùa hè năm đó, anh
phải trở lại Nha Trang cho năm học mới. Trên chuyến xe lam già nua ọc ach cuả
chặng đường từ Vạn Giả đến Ninh Hòa, mang anh và vài hành khách, mà họ đều là
những người đàn bà quê buôn bán, chỉ có anh là cậu bé mang dáng dấp thành phố.
Khi đến một xóm làng nghèo nàn dọc theo quốc lộ 1, anh vẫn còn nhớ rõ địa danh
đó là làng Lạc-An cách thị trấn Ninh Hòa chừng 10 cây số. Khoảng chưa đến cây
số về phía Đông Bắc của làng là những đơn vị thuộc sư đoàn Bạch-Mã của Đại Hân
đang trú đóng, khi đến làng này người tài xế xe lam ngừng lại, vì có hai người
mang súng chận lại kiểm soát mà anh đóan chắc họ là các người “anh em” bên kia
vì lối ăn mặc không giống các người lính mà anh vẫn thấy họ hàng ngày ở phố
thị. Đó là lần đầu tiên và củng là lần cuối cùng anh gặp mặt họ, với một tấm
lòng thật an binh không lo sợ. Nhìn những khuôn mặt thật ngờ nghệch, xen lẫn sự
ngô nghê đượm vẻ nhịn nhục, thế mà bây giờ cũng từng khuôn mặt ấy, đã bao lần
hò hét giửa đêm khuya tấn công lên pháo đội anh, và anh, cậu bé năm xưa ngồi
trên chiếc xe lam già cũ kỹ ngày nào cũng đả chơi trò súng đạn cũng hăm hở trả
đủa một cách tận tình!
Có những buổi sáng anh thỉnh thoảng xuống làng để
mua vai vật dụng cá nhân cần thiết. Con đường dẫn đến làng ,sau khi qua khỏi
cổng gác pháo đội và băng ngang hàng rào phòng thủ của đơn vị địa phương quân
giử pháo đội, là một con đường làng nhỏ đầy bụi đỏ, dẫn vô làng. Mổi lần như
thế anh đều gặp rất nhiều lính của pháo đội anh lẫn lính địa phương la cà ở
những quán nước trong làng. Tuy anh biết việc này không tốt cho vấn đề an ninh,
nhưng cũng thật khó mà ngăn cấm nổi, vì chính những người dân trong làng củng
có con cháu đi lính nơi địa phương và củng có cả con cháu đi theo phía bên kia
sông. ….
Con đường chạy dài vào cuối làng dẫn đến một bến đò
cũ kỹ hoang vắng. Theo dân làng cho anh biết, lúc trước còn đưa đón cho người
làng bên này qua bên kia sông, để buôn bán và trao đổi vật dụng với một xóm nhỏ
bên kia, nhưng nay hình như không còn được sử dụng nữa vì trên quận đả ra thông
cáo. Bên kia sông là vùng phi pháo tự do, nên những người bên kia sông củng lục
đục kéo qua bên này sông, coi như đó là một sự lựa chọn tuy không nói ra nhưng
mọi người đều thầm hiểu rằng bên kia sông là đêm và bên này sông là ngày.
Anh thường thích ra bến đò hoang vắng ấy để nhìn
qua bên kia sông, chỉ cách nhau một chiều dài chưa quá 200m mà là cả một sự âm
u bí mật, các đơn vị địa phương quân những lần hành quân đều ban ngày, để rồi
đêm đến họ lại kéo về bên này sông. Anh ngồi trên những mảng gỗ vụn mục, dấu
tích còn sót lại của bến đò cũ, mắt hướng về phía bên kia sông, những lau sậy
lâu ngày cao gần đến đầu anh, lối mòn cũa con đường cũ không còn thấy rỏ, và ra
xa là màu xanh của cây cỏ hoang kéo xa tận đến chân núi… Cảnh vật làm anh lại
nhớ đến những thửa ruộng ở Hóc-Chim quê anh củng màu xanh kéo tận chân núi, mà
đối với tuổi nhỏ của anh ngày nào, là cả một bí mật huyền bí.
Dượng Chín anh thường kể cho đám nhóc anh nghe, nào
cọp thường xuống chân núi rình để bắt trâu bò, súc vật nhiều khi còn tấn công
cả người! Rồi những chuyện ma được kể trong đêm làm cho lũ nhỏ phải co mình
không dám ra khỏi lẫm lúa ban đêm, anh khẽ mĩm cười, bây giờ nhìn sang bên kia
anh không nghĩ sẽ có những hình ảnh ngày xưa như dượng anh đã kể, nhưng cũng có
một thứ gì đó nó cũng đồng loại như anh, nhưng nó ghê gớm hơn cả cọp hay ma của
ngày xưa tuổi nhỏ… Mặt sông thật êm, khẻ gợn những làn sóng nhỏ lăn tăn theo
cơn gió buổi sáng. Anh tưởng như những lọn tóc nhỏ của Trầm, cô chủ quán khá
xinh ở đầu làng. Mùi mạ non trộn lẫn mùi bùn vương trong gió, hít một hơi dài
anh nghe như có vị ngọt trong cổ, hình như mùi mạch nha…
Tiếng súng cối nghe thật gần xen lẫn tiếng AK cùng
tiếng súng cá nhân của quân bạn từ phía bìa làng vọng lại…như xé màn đêm…
– Hồng Hà đây Khánh Linh xin tác xạ trả lòi..
Tiếng của người sĩ quan tiền sát trẻ đi cùng tiểu
đòan ĐPQ gởi về xin tác xạ xen lẩn tiếng rè.. rè của chiếc PRC 25 phát ra
…Tuyến, người lính truyền tin nhanh nhẩu trả lời..
– Khánh Linh đây Hồng Hà nghe rõ trả lời ..
– Hồng Hà đây Khánh Linh, tụi chuột khoảng một râu
xin đèn cầy tại tọa độ anh-dủng … bắc-bình… trả lời.
– Hồng Hà nhận ..
Chùm ánh sáng tỏa sáng phía làng và phía mé sông..
– Hồng Hà đây Khánh Linh, rất tốt xin trung đội một
quả vào xy trả lời.
– Hồng Hà nhận.
Tiếng đạn của trung đội hai nghe thật gần mà anh
nhắm mắt lại củng biết đó là phía mé sông của những buổi sáng anh đã từng ngồi
hàng giờ phía đầu cầu củ.
– Hồng Hà đây Khánh Linh.. Lần này qua ống liên
hợp, anh nghe tiếng người sĩ quan tiền sát có vẻ gấp rút: “Yếu tố cũ về trái
năm mươi gần lại một trăm pháo đội 1 tràng trả lời”, rồi qua ống liên hợp anh
nghe những tiếng hổn độn tan vỡ thật gần.
– Đạn đi Khánh Linh nhận rõ trả lời ..
Rồi mặt đất hình như rung chuyển gần đài tác xạ,
tiếng Hóa, trung đội trưởng trung đội hai báo qua điện thoại, nó pháo mình rồi
thẩm quyền ..Rồi từng quả đạn súng cối bắt đầu rơi trong vị trí pháo đội. Không
hiểu bằng cách nào các người “anh em” đả xuyên qua đại đội ĐPQ bảo vệ pháo đội
cua anh, và bắt đầu tấn công qua cổng rào..
– Hồng Hà đây Khánh Linh, gần lại năm mươi bắn hiệu
quả trả lời… _OK nhận…
Tiếng rè rè từ ống liên hợp và tiếng Khánh vọng về:
– Tụi chuột thật lì lợm và cố bám sát, trình thẩm quyền cho gần lại thêm năm mươi trả lời…
Anh chụp lấy ống liên hợp và bảo cho Khánh:– Tụi chuột thật lì lợm và cố bám sát, trình thẩm quyền cho gần lại thêm năm mươi trả lời…
– Tụi tôi củng đang bị chuột gặm chỉ thằng 1 và 2 gáy cho anh thôi…
Tiếng Ak nổ từ phía trung đội 3, vọng về đài tác xạ
xen lẩn tiếng M16, Đặng người HSQ khẩu đội trưởng của khẩu 3 trung đội 2 lao
nhanh vào đài tác xạ thở hổn hển, bảo anh:
– Ông thầy, tụi đặc công đả lẽn vô một nhóm nhỏ ở
trung đội 3 và chiếm kho đạn dự trữ, pháo đội trưởng đang chỉ huy anh em cầm cự
…
Rồi những tiếng nổ long trời từ phía kho đạn trung
đội 3 xen lẩn những tiếng súng nhỏ vang rền… Sau những phút đầu tiên bất ngờ
đại đội ĐPQ baỏ vệ pháo đội đã chống trả laị và đẩy lui toán đặc công ra khỏi
pháo đội. Ngọn lửa vẫn còn bốc cháy từ phía kho đạn …
– Hồng Hà đây Khánh Linh trình thẩm quyền cho bắn
những điểm hỏa tập tiên liệu mà tôi đả gởi về ban chiều, tụi chuột đang rút về
phía đó trước khi trời sáng ..
Những tiếng nổ thưa dần cùng với bình minh một ngày
đang tràn đến. Trận tấn công ban đêm của các người “anh em”chỉ còn để lại những
cụm khói nhỏ phía trung đội 3 nơi phía kho đạn pháo đội, một vài xác chết của
các “đồng chí” không mang kịp, với những mãnh cháy xém không còn nhin ra. Rất
may pháo đội chỉ có hai binh sỉ bị thương nhẹ vì đạn pháo kích. Một tên VC bị
thương… hắn có vẻ bị thương rất nặng, trạc khoảng tuổi anh 24 hoặc 25 hắn bị
một vết dạn ở phía trái ngực và một nơi đầu, dù đả được băng bó để đợi xe đưa
về bệnh viện quận, cách căn cứ pháo đội gần 10 cây số, anh vẩn thấy dòng máu
chảy thấm ướt qua băng vải cá nhân, còn phía mặt thì bị che khuất gần phân nửa.
Hắn ngồi tựa vào những thùng gỗ của trung đội 3 với những tiếng rên gừ gừ cách
khoảng trong cổ như tiếng của một con thú bị lạnh và tròng mắt còn lại như lạc
thần, sâu thẫm
– Mấy ông lính Cộng Hòa…. cho em xin điếu thuốc …
Giọng nói như làn gió, đứt quảng của hắn xen lẩn
tiếng thở thật nặng nhọc chịu đựng. Anh rút điếu thuốc Bastos quân tiếp vụ nhàu
nát còn sót lại vuốt lại cho thẳng, châm lửa bập bập cho cháy và đưa cho hắn.
Hắn đưa tay ra thật chậm chạp đón nhận, đưa lên môi hít một hơi thật dài.. con
mắt còn lại nhìn anh thật lâu như muốn nói điều gì … nhưng lại thôi, hắn lại cố
gắng hít thêm một lần nửa… mùi khói thuốc khét lẹt tỏa ra, con mắt hắn mở rộng
Anh thấy trong ánh mắt sự ngơ ngác lẫn thơ dại và
trong phút chốc tròng mắt hắn đả ngừng, trên môi vẩn còn ngậm điếu thuôc đang
cháy dở. Trong ánh mắt hắn anh còn thấy màu xanh của bầu trời buổi sáng, và anh
còn thấy được nổi ước mơ của một ngày yên bình trên quê hương. Ánh mắt và niềm
mơ ước của hắn và củng là niềm ước mơ của cả anh và tất cả các bạn anh….nó cũng
là niềm ước mơ một ngày thôi không tiếng súng của xóm làng nghèo đói dưới chân
đồi …
Anh đứng lên lặng lẽ đi về phía đài tác xạ và …mang
theo cả ánh mắt của người “anh em” phía bên kia, và là ánh mắt của Quận, thằng
bạn anh của một thời tuổi nhỏ bên dòng sông quê ngoại ….
Nguyễn Đức Hùng
Phaó Thủ MX Oregon
Sep/25/09
Nguồn: http://tqlcvn.org/dacsan/index.htmPhaó Thủ MX Oregon
Sep/25/09
No comments:
Post a Comment