Saturday, June 20, 2015

Liên Khúc Thơ Lính Biển - vkp Đạm Phương


BIỆT LY  

 

 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Xa nhau chưa anh?

Sao lòng thấy lạnh?

Sao dạ thấy nao?

Lệ chực tuông trào.

Còi tàu Tiễn Biệt rút mau,

Ngày mai anh đến phương nào hỡ anh?

Thời gian sao đi quá nhanh?

Kìa hồi còi chót, thôi đành xa nhau!

Anh đi kẻo trễ chuyến tàu,

Hôn em lần chót lệ trào ướt mi.

Vòng tay anh lỏng,

Em vội quay đi.

Anh lầm lũi bước.

Còn gì hỡi anh?

Chỉ còn có ánh trăng thanh,

Giúp mình hai nẻo trở thành gần nhau.

 1964

 vkp đạm phương

 
VÌ SAO  

 


 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Bài Dân Luật chiều nay sao khó quá

Em học hoài mà có hiểu gì đâu

Trọn trang đầu chì đọc được một câu:

“Anh nghỉ phép sẽ về thăm cô bé

*

Ráng ngoan học và đừng buồn em nhé

Anh sẽ về nhưng đừng đợi đừng trông

Đời Hải Quân mang kiếp sống bềnh bồng

Nhưng hải cảng cuối cùng là em đấy”

*

Saigon – Kiên Giang đâu cách xa gì mấy?

Mà đợi hoài chẳng thấy bóng anh đâu?

Hay đã quên lời hứa thuở ban đầu?

Để em khổ em sầu, anh có biết?

*

Nhớ anh quá , mượn vần thơ tha thiết

Gởi về anh, mong được biết vì sao?

Hay thuyền yêu đã cặp ở bến nào?

Nhìn mưa đổ, mắt em trào dòng lệ!!!

 
ĐAM MÊ 

 


 
 
 
 
 
 
 
 Nỗi buồn cô đọng trên mi,

Thơ ngây đi mất còn gì nữa đâu!

Vòng tay ôm trọn nỗi sầu,

Đông hoa xuân đến thương đau càng nhiều.

Đời còn nặng nợ cô liêu,

Đôi khi trộm nghĩ cứ liều Đam Mê!

Người đi đâu hẹn ngày về,

Còn mình cứ mãi kéo lê cuộc đời.

Thuyền tình lặng lẽ ra khơi,

Mơ ngày cập bến xa vời làm sao!

Nửa đêm thức giấc lệ trào,

Tên anh em khẽ ghép vào tên em.

Gió đưa nhè nhẹ bên thềm

Tưởng chân anh bước êm đềm về đây.

Nhưng rồi tỉnh giấc mơ say,

Rưng rưng lệ nhỏ tràn đầy gối hoa.

 1965

VKP ĐạmPhương.

 
BUỒN  VÌ AI

 


 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Anh bảo người ta cố học chăm

Rồi Anh được phép sẽ về thăm.

mà nay sao đã lâu lâu quá...

Anh lại không về chắc đã quên !

 

Bây giờ em chẳng học nữa đâu.

Ai biểu bắt em chờ đợi lâu?

Ngày xưa Anh nói"yêu lính biển

Phút gặp nhau như thuở ban đầu”

 

Ngày nay mới thấy khổ vì ai.

Lính biển vẫn là thường hẹn sai.

Hứa về đầu tháng… mà cuối tháng.

Chẳng thấy tăm hơi, cứ đợi hoài.

 

Lúc chiều lên lớp, bạn em trêu:

Sao mà buồn thế,hởi bé yêu?.

Có phải cảm sương vì gió biển?

Hay tàu gần đến phút nhổ neo?

 

Anh đâu có biết “người ta” khóc.

Khi nhìn 'tụi nó'có người yêu.

Tan trường đến đón vui như tết

Còn em nuốt lệ,uống cô liêu...

 
1964

 VKP Đạm Phương

 

 

 

 

 

No comments: