Vụ
trộm "ngoạn mục"
(tặng các ông, các bà có con gái)
Nhiều lúc, tôi
cứ lẩn thẩn nghĩ, giả sử trên thế giới này không có phụ nữ thì sao? Sẽ chẳng ra
làm sao cả. Đàn ông sẽ thành hùm beo và trái đất thì hoang lạnh vì không có sự
sống.
Chẳng phải ngẫu
nhiên mà đàn ông trên cả hành tinh này đều sùng kính phụ nữ. Họ dồn hết chị em
về một phe, và đặt tên là Phái Đẹp.
Quả thật, phụ
nữ rất đẹp. Tôi cũng đã đi nhiều, tiếp xúc cũng nhiều. Nhưng tôi chưa thấy một
người phụ nữ nào xấu.
Tất nhiên, vẻ
đẹp của họ cũng phụ thuộc một phần vào mắt người ngắm. Có người nhìn đằng trước
đẹp. Có người nhìn đằng sau đẹp. Có người lại phải lùi ra thật xa, thậm chí
phải nhắm tịt cả hai mắt lại thì ta mới “nhìn” thấy được vẻ đẹp của họ.
Chính họ đã góp
phần cân bằng sinh thái trái đất. Và trong mỗi gia đình, họ như cái điều hoà
nhiệt độ. Tất nhiên, điều khiển cái điều hoà đặc biệt này, tốt nhất nên là đàn
ông, là chính đức ông chồng, chứ để lão hàng xóm điều khiển thì nguy hiểm lắm.
Tuy nhiên, điều
khiển thế nào lại là cả một nghệ thuật tinh xảo. Tôi sẽ bàn vào một dịp khác.
Tôi nghĩ rằng,
giới mày râu chúng ta có thể tính cách khác nhau, đời sống khác nhau, số phận
cũng khác nhau. Nhưng chúng ta vẫn có một điểm chung: Đều là con của hai bà mẹ.
Một bà mẹ đẻ ra ta, vất vả vì ta, và một bà mẹ chẳng có họ hàng gì với ta cả.
Đó chính là... bà mẹ vợ.
Trong hai bà mẹ
ấy, xem ra bà mẹ vợ lại thiệt thòi hơn. Người phát hiện ra điều này chính là
nhà văn Thanh Tịnh. Bác Thanh Tịnh luôn có những nhận xét rất hóm hỉnh và bất
ngờ.
Có lần, tôi mời
bác đi ăn phở. Bác bảo: “Thôi, tớ già rồi, còn ăn gì nữa!”. Tôi rất ngạc nhiên.
Phở là món ăn thông dụng, cổ truyền, dành cho tất cả mọi người, chứ đâu có cấm
các cụ già. Bác Tịnh bảo: “Đi ra ngoài, tớ buồn lắm. Cậu cứ nhìn kia kìa. Trẻ
con đi từng đàn. Trai gái đi từng đôi. Còn người già đi từng chiếc một”.
Rồi bác hỏi:
“Vào quán phở, tớ đố cậu, nhìn những người ăn, làm sao có thể biết được mối
quan hệ của họ. Ai là vợ chồng? Ai là bồ bịch? Ai đang yêu nhau?”. Tôi bảo: “Phải
nhìn vào mắt họ!”.
“Cậu đúng là
thằng dở hơi. Nếu cần ngắm nhau thì ngắm ở chỗ khác. Ai lại đưa nhau vào quán
phở mà ngắm – Bác Tịnh cười. Rồi bác giảng giải – Muốn biết chính xác mối quan
hệ của họ, phải nhìn lúc họ trả tiền. Đàn ông trả tiền thì dứt khoát họ là bồ
bịch hoặc đang yêu. Đàn bà trả tiền thì chắc chắn vợ chồng. Hai bên tranh nhau
trả thì chỉ là bạn bè thôi!”.
Rồi bác bảo:
“Con gái mình hoá ra là con người ta cậu ạ. Đến lúc nó lấy chồng thì mình mất
con. Đến lúc nó có con thì mình mất nốt vợ. Vì lúc ấy, vợ mình lại phải chăm
nuôi cháu ngoại. Cháu bà nội, tội bà ngoại”.
Quả đúng là như
vậy. Mới hay, bà mẹ vợ khổ thật. Cả một đời ki cóp, bòn nhặt, rồi xây đắp hai
chục năm, thậm chí hơn hai mươi năm ròng mới xong được một công trình vĩ đại.
Đó chính là toà nhan sắc – Cô con gái rượu của mình.
Tôi có cảm giác
bà cụ phải lọc từ bao nhiêu ánh trăng non để làm nên màu da trắng mịn, mát mẻ
của cô con gái, phải chắt từ hàng triệu sắc hoa mới tạo thành làn môi tơ nõn
của con gái. Rồi lại phải lấy cả tuổi thanh xuân của mình để chuốt nên sự duyên
dáng, hấp dẫn và vẻ đẹp huyền bí của của con.
Bao nhiêu là
công nênh. Vậy rồi đùng cái, một thằng cha ất ơ, lạ hoắc, chẳng có họ hàng,
quen biết gì với mình, thế rồi nó đến, nó rước đi mất. Kèm theo cô con gái, còn
thêm bao nhiêu “phụ tùng” đi theo: Xe máy, vòng bạc, nhẫn vàng. Có khi còn có
cả ô tô, nhà lầu….
Một đống của
nả! Ối giời đất ơi! Rõ thật là mở cửa rước trộm vào nhà!. Đúng là một vụ mất
trộm ngoạn mục. Mà thằng trộm này lạ lắm. Pháp luật ủng hộ. Công an vỗ tay hoan
hô. Bà mẹ còn sung sướng âm ỉ vì mình đã lo được cho con vu quy trọn vẹn. Thực
ra, đấy là vụ mất trộm tưng bừng và ngoạn mục. Đã thiệt đơn lại thiệt kép.
Không đề tên tác giả
No comments:
Post a Comment