LIÊN KHÚC TÌNH THƠ TUỔI HỌC TRÒ
Bài thơ cũ gởi Bạn ngồi cuối lớp Đệ Tam B1 TRUNG HỌC TÂY NINH
Chẳng hiểu
sao lúc nào tôi cũng nhớ:
Bạn đàn hay, hát
giỏi, dáng phonglưu,
Tóc bồng bềnh như sóng biển mùa thu,
Cao lêu nghêu, ngồi tận nơi cuối lớp.
*
Buổi văn
nghệ: tiếng đàn Ai réo rắt,
Ru hồn tôi chìm đắm tuổi mộng mơ.
Hè chia tay,
về nắn nót làm thơ,
Mong có dịp
trao Ai lời hò hẹn.
*
Nhưng sau đó nghĩ mình thật đáng trách,
Lời mẹ dặn dò sao lại dễ quên:
“Đừng làm
thơ kể lể nỗi niềm riêng,
Đừng mơ mộng
hão huyền khi đi học’’
*
Thơ viết
rồi… Không dám đưa Bạn đọc,
Sợ vì Ai mà xao lãng học hành.
Chuyện riêng
tư đành xếp lại một bên,
Nhưng giọng
hát, tiếng đàn sao vẫn nhớ?
Ngày đầu thầy đến lớp
Bọn chúng em nhao nhaoSao thầy còn quá trẻ
Liệu sẽ dạy thế nào?
So với bọn chúng em
Tuổi mười sáu trăng tròn
Thầy chỉ hơn chút đỉnh
Chắc phải gọi là Anh?
*
Em nhìn Thầy ngây dại
Lúc Thầy giảng hết bài
“Phương trình nhiều ẩn Số”
Em chưa tỉnh cơn say...
*
Những đêm ngồi học bài
Em tìm hoài đáp số
Phương trình Yêu quá khó
Cố giải mãi không ra
*
Đến giờ Hình học phẳng
Em mới chợt hiểu ra
Hai đường thẳng song song
Không bao giờ găp được
*
Bài toán Yêu đã giải
Thầy vô tư giảng dạy
Em chăm chỉ học hành
Mong trở thành Cô giáo
*
Nhưng khi được toại nguyện
Thầy đã…đỗi đi xa!!!
VKP Đạm Phương
Nàng ngồi bàn thứ nhất
Tóc xõa ngang bờ vai
Vừa nghe lời thầy giảng
Vừa chăm chỉ ghi bài
*
Ngồi cách hai dãy bàn
Tôi cũng nhìn lên bảng
Mà sao kì lạ quá
Ánh mắt … lạc phía nàng
*
Như thần giao cách cảm
Nàng quay mặt xuống nhìn
Tay vuốt mái tóc xinh
Bàng hoàng tôi chợt tỉnh
*
Mắt Thầy nhìn nghiêm khắc
Tôi cố giấu lỗi lầm…
Vờ ghi ghi chép chép…
Nhưng lại vẻ… TRÁI TIM
*
Tên nàng được lồng vào
Bằng chữ hoa nắn nót
Dịu dàng mà kiêu hảnh
Thơ bất chợt tuông trào
*
Nủa thế kỷ trôi qua
Nàng đã là góa phụ
Tôi sống nơi đất khách
Luôn thổn thức xót xa
*
Tình xưa lỡ đã cách xa
Nhớ nàng…môi đắng…lệ hòa trong tim!!!
Nguyễn Cang
No comments:
Post a Comment