MÓN NỢ ÂN
TÌNH
Bước ra khỏi quán café đến
cạnh chiếc ô tô đời mới láng coóng đậu bên vệ đường, Vũ cho tay vào túi, định
lấy chìa khóa để mở cửa xe nhưng anh chợt khựng lại vì một giọng nói cười quen
thuộc vang bên tai, tò mò, Vũ mở to mắt nhìn, cách chỗ Vũ khoảng hơn mười
mét,một người đàn bà trung niên đứng cạnh chiếc xe đạp thồ cũ kỷ, chở một sọt
đầy rau trái phía sau, hai tay bà liên tục thảy từng loại lên bàn cân mà miệng
thì huyên thuyên vui vẻ với khách hàng.
Vũ nhìn bà ta thật kỷ: Dù
với dáng vẻ lam lủ nghèo khó cũng không che giấu được nét đẹp cao sang
của người con gái xứ Huế thuở nào…Đúng là Duyên của ba mươi năm về trước
thật rồi! Vũ mừng rỡ định bước tới gọi Duyên nhưng Duyên đã nhanh chân nhảy lên
xe, đạp vội về phía trước với tiếng rao lanh lảnh:
_Ai mua rau củ trái cây hông?
Vũ bàng hoàng chợt tỉnh,
giọng Duyên bây giờ không còn trầm nặng như xưa nhưng Vũ vẫn càm thấy còn vương
đậm chất dịu dàng cổ kính của đất Thần Kinh.Dĩ vãng lại hiện về... Nhớ ngày xưa
Vũ thường âu yếm gọi Duyên là:” Con Thỏ Chậm Chậm của anh”, Duyên thắc mắc thì
Vũ kể rằng: Có một cô giáo đọc chính tả cho học trò viết, tựa là:“ Con
Thỏ Chấm Chấm xuống hàng”
Thế mà học trò lại viết: “
Con Thỏ Chậm Chậm Xuống Hang”
Tưởng là Vũ trêu chọc mình nên Duyên giận dỗi…Báo hại Vũ phải hết lời
năn nỉ, Vũ nói với Duyên rằng là chính vì giọng nói dịu dàng trầm nặng
của Duyên đã thu hút hồn Vũ ngay lần gặp gỡ đầu tiên…
Ngày ấy, đang học
lớp Đệ Nhất một trường Trung học tư thục ở Saigon thì biến cố lịch sữ 30/4/75
xảy ra, Vũ trở về Tây Ninh rồi vào học lớp 12 của Trung học Tư thục Lê
văn Trung. Hằng tháng, Vũ luôn là người đóng học phí sau cùng cho trường.Một
lần, đã cuối tháng mà Vũ chưa có tiền đóng nên phải lên văn phòng để khất nợ thì
được biết đã có người đóng thay cho Vũ rồi, Vũ cố tìm kiếm nhưng không biết đó
là ai nhưng vì mùa thi đến, Vũ phải cố gắng học hành nên đã quên đi chuyện ấy.
Hè về, Duyên xuất hiện qua
tờ biên lai học phí mà Duyên kẹp vào quyển lưu bút để trao cho Vũ, mặt sau tờ
biên lai có dòng chữ nắn nót của Duyên:”Bạn hãy trả lại bằng tình cảm chân
thành cho người mà bạn yêu thích”.
Vũ xót xa nhìn theo bóng
Duyên còng lưng trên chiếc xe đạp càng lúc càng xa, anh thẫn thờ mở cửa xe ngồi
vào tay lái như kẻ mất hồn…Hình ảnh Duyên 30 năm trước hiện ra…Tim Vũ đau nhói…Tạo hóa gây chi cảnh ngang trái thế nầy?
Em ơi,
Món nợ ân tình, có vay mà không trả
Gặp lại em sao quá đổi xót xa!
Tình học trò đâu ngờ phải chia xa
Để hai ta cuốn vào vòng xuôi ngược...
*
Anh bon chen trên đỉnh cao danh lợi
Em dấn thân tìm manh áo chén cơm
Ba mươi năm, ta đã quá sai lầm
Phút giây ngỡ ngàng, tâm tư nghẹn đắng!
*
Cho anh nói ngàn lần câu xin lỗi
Em thứ
tha … anh vơi bớt tội tình
Lỡ kiếp
nầy không tròn nợ ba sinh
Hẹn kiếp
sau xin tròn lời thề nguyện …
Vkp phượng
ngày xưa
No comments:
Post a Comment