TÔI ĐÃ KHÓC
Tôi đã khóc từ khi rời lòng mẹ
Sợ hay mừng đời đã tiếp nhận tôi
Và từ đó một hình hài nhỏ bé
Lớn khôn dần ngọt sữa mẹ thơm môi
Tôi đã khóc mẹ dãi dầu cơ cực
Vì cha còn nặng nợ bước chinh nhân
Nghĩa hy sinh trong tim người thắm rực
Dưỡng dục con còn lận đận nuôi chồng
Tôi đã khóc mẹ ra đi vĩnh viễn
Bởi giặc về đã cày nát xóm thôn
Những đạn pháo vô tình gây tai biến
Người đớn đau quằn quại trút linh hồn
Tôi đã khóc tối ba mươi
hôm đó
Tháng tư buồn vụn vỡ bảy mươi lăm
Những con tàu vượt trùng dương sóng
gió
Chở bao người mang thống khổ hờn căm
Tôi đã khóc được tin anh ngã gục
Trong trại giam cải tạo tận Miền
Trung
Mười mấy năm, niềm tin không rã mục
Chí kiên cường khó lay động chuyển rung
Tôi đã khóc cảnh quê nhà điêu đứng
Mỗi địa danh mang chiến sử oai hùng
Đã bao đời ông cha ta gầy dựng
Nay còn chăng, những hoang phế tàn vong
Tôi đã khóc suốt quãng đời lưu lạc
Khóc cho người và khóc cả cho tôi
Bao tang tóc, bao lầm than dân tộc
Đoạn trường này còn khóc mãi khôn
nguôi
Dư Thị Diễm Buồn
Trích trong tuyển tập văn&thơ
“Bóng
Thời Gian.2” phát hành mùa xuân 2024.
Thơ: Dư
Thị Diễm Buồn
Nhạc
& ca: Nguyên Bích
https://www.youtube.com/watch?v= 2 ZcMoxdgSI 4 & t= 140 s
Nguyên Bích tên thật là
Nguyễn Văn Bích sinh năm 1944 tại Hà Nội, di cư vào nam năm 1954, sống và lớn
lên tại Saigon. Học trung học tại các trường Nguyễn Bá Tòng, Hàn Thuyên, Phan
Sào Nam và Chu Văn An. Tốt nghiệp YKĐH Saigon khóa 1963-1970, cũng là cựu Sinh
Viên Quân Y tốt nghiệp khóa HD17. Ra trường phục vụ tại SĐ9BB, năm 1975 là Tiểu
đoàn phó TĐ9QY. Sau tháng 4/1975 bị đi tù cải tạo, đến 1977 thì được tạm tha,
được chỉ định làm BS phòng cấp cứu kiêm BS gây mê BV An Nhơn Tây Củ Chi. Tháng
5/1979 cùng với vợ vượt biên sang được Mã Lai, ở trại tỵ nạn Pulau Tengah, được
định cư tại Mỹ tháng 9/1979 tại Houston. Vợ đi làm, chồng đi học, làm residency
tại UTMB Galveston, bắt đầu hành nghề lại làm BS gia đình tại Houston từ tháng
7/1988 cho tới nay. Dự định về hưu năm 2023.
Với
lòng chân thành xin đa tạ và biết ơn nhạc sĩ Nguyên Bích đã cho một người mới viết vì sở thích, vì đam
mê như DTDB niềm vui lớn. Nếu không được anh phổ nhạc, thì tôi nghĩ rằng bài thơ “Tôi Đã Khóc” sẽ không được nhiều người
biết đến và chiếu cố như vậy... Bởi: “...Tôi đã khóc suốt quãng đời lưu lạc/
Khóc cho người và khóc cả cho tôi/ Bao tang tóc, bao lầm than dân tộc/ Đoạn
trường này còn khóc mãi khôn nguôi...”.
No comments:
Post a Comment