BÌNH MỘT BÀI THƠ NHƯ THẾ NÀO?
Bình thơ là một thú tiêu khiển không thể thiếu trong sinh hoạt nghệ thuật, nó giống như thú làm thơ vậy. Nhiều người coi việc làm thơ là món ăn tinh thần nên ngày nào cũng sáng tác một hai bài thơ. Vì là một nghệ thuật để tiêu khiển nên việc bình thơ là cả một vấn đề khó khăn và phức tạp đòi hỏi người bình phải vượt qua để có được một bài bình coi được! Lời bình giống như cái duyên của một phụ nữ. Có người bình đọc nghe hào hứng khởi sắc, lời văn ngọt ngào chan chứa tình cảm, hoặc lâng lâng tha thiết cũng có người bình bài thơ đó nhưng nghe khô khan cằn cỗi, giống như một phụ nữ chưa kịp lớn đã già ! Tôi chưa có một quá trình rèn luyện lâu dài trong việc bình thơ như các tác giả nổi tiếng : Hoài Thanh Hoài Chân, Lê trí Viễn, Xuân Diệu hay Kim Thánh Thán bên Tàu, nhưng cũng học được nhiều điều hữu ích xin trình bày để các bạn tham khảo.
Một người bình thơ hay, khiến cho người đọc
cảm thấy thích thú, sảng khoái, còn tác giả bài thơ thì thấy khích lệ để sáng
tác nhiều bài nữa. Trái lại người bình vụng về sẽ gây thất vọng nơi bạn
đọc và làm nản lòng tác giả bài thơ. Ta có thể sánh người bình thơ như một
cô ca sĩ, ca sĩ trình bày bài hát hay, truyền cảm thì bài hát sẽ được nhiều
người ưa thích và ca sĩ cũng được mến mộ hoan nghênh! còn bài hát hay mà ca dở
thì cũng bỏ đi. Cho nên vai trò người bình rất quan trọng. Hay dở của một bài
thơ còn tùy thuộc vào lời bình và giá trị của bài thơ đó !
Trước hết bản thân người bình thơ phải
thích thơ văn mới được , bạn nảo không thích thì khó bình được hay. Chính sở
thích nầy mới khiến bạn học hỏi, miệt mài viết bài bình, nó giống như thời học
sinh, nếu bạn không thích toán thì đừng theo ban B toán, hãy chọn ban A Vạn vật
cho xong kẻo thi hoài vẫn rớt.
Muốn bình một bài thơ cho
thật hay thật sâu sắc, bạn cần trang bị cho mình một số kiến thức căn bản về
văn học, thơ văn . Đòi hỏi nầy hơi khó nên nhiều bạn bỏ cuộc. Tôi tin rằng nếu
bạn cố gắng học hỏi thì vấn đề sẽ không còn khó nữa. Hiện nay tôi thấy người
làm thơ thì nhiều còn người bình thơ thì quá ít.
Bạn cần nhớ
tổng quát nền văn học Việt Nam từ thơ văn cổ điển cho tới thơ văn hiện đại,
phải biết nó biến chuyển như thế nào, diện mạo ra sao trong mỗi thời kỳ văn
học. Ở đây nói về thơ văn nên bạn phải thông thạo luật thơ, cách gỉeo vần, âm
điệu v.v. thì mới xếp loại được bài thơ. Bài thơ cổ phong mà bạn cho rằng đó là
bài thất ngôn bát cú Đường luật truyền thống rồi cho rằng tác giả làm sai luật,
thì tội nghiệp cho tác giả biết chừng nào ! Ví dụ như bài Hoàng Hạc Lâu của
Thôi Hiệu (Thôi-Hiệu (崔顥) sinh năm 704, mất năm
754, thời Nhà Đường (618-907), đời vua Đường-Huyền-Tông) nếu cho rằng bài thơ
sai luật thơ Đường thì quá đáng ! Một bài thơ nổi tiếng cả ngàn năm nay bây giờ
đọc lại vẫn thấy hay mà thực ra chỉ là phá thể của thơ Đường ở một vài chỗ, nên
đừng bảo là thơ Đường làm sai luật !
Một số các nhà thơ nhà văn ở trong nước
cũng như hải ngoại đã nghiên cứu phê bình văn học hoặc bình thơ in thành sách
như: Vũ Thanh Việt (Thơ lãng mạn và những lời bình), Mã Giang Lân(thơ Xuân Diệu
và những lời bình)... Ở hải ngoại thì có: Trần văn Nam ( Trong dòng cảm thức
văn học Miền Nam, nhận định thi ca hải ngoại ), Trần Đình Tuyến( Nhà thơ và nhà
văn hải ngoại quyển I&II), Diên Nghị( Cõi thơ tìm gặp), Nguyễn Thùy(Khung
trời hướng vọng), Song Nhị( Lời rao giảng của thơ), Đặng Tiến( Vũ trụ thơ),
Vĩnh Phúc (Lý luận và phê bình thơ)v.v.
Tất cả đều bình thơ theo cách riêng của mình không ai giống ai ! nghĩa là mỗi người một vẻ!
Tất cả đều bình thơ theo cách riêng của mình không ai giống ai ! nghĩa là mỗi người một vẻ!
Bên cạnh hiểu biết về thơ
văn nếu bạn biết làm thơ thì bài bình của bạn sẽ vững chắc hơn, đầy đủ hơn.
Nói về phương pháp thì có nhiều cách : cổ
điển hoặc tân thời. Về cổ điển thì có tính cách giáo khoa, nặng về thi cử, điển
hình có quyển "VN thi văn giảng bình" của Hà Như Chi hoặc "Thơ
văn bình giảng" của Phạm văn Diêu, ấn hành cách nay hơn nửa thế kỷ. Còn
phương pháp tân thời thì không theo sát bố cục của sách trên mà họ phân tích,
bình thơ theo nguồn cảm hứng và theo tình cảm chứa trong bài thơ. Họ cho rằng đó là nghệ thuật
tiêu khiển tinh thần thì cứ để những suy nghĩ tràn ra một cách tự nhiên mà
không để lệ thuộc vào một quy định hay một rào cản nào. Cách nầy có ưu điểm là
khiến người đọc thơ cảm thấy thoải mái, tránh được sự nhàm chán thường thấy.
Đi vào nội dung bài bình, ta có phần mở
bài, phải làm sao mở bài một cách tự nhiên để dẫn độc giả vào khu vườn có nhiều
hoa thơm cỏ lạ. Kết luận cũng vậy, ta khép vấn đề như thế nào để khi đọc xong,
người ta thấy cảm xúc bùi ngùi, lâng lâng nỗi nhớ, vừa thông cảm vùa nuối tiếc
một cái gì đó mà họ chưa nhận ra ngay.
Sau khi mở bài thì tiếp
theo là nói xuất xứ bài thơ. Bài thơ đựoc tác giả sáng tác trong thời gian nào
, hoàn cảnh ra sao? Có liên hệ gì với lịch sử thời đó không? Nhờ thông tin nầy
ta có thêm dữ liệu để bàn luận trong phần thân bài, làm sáng tỏ thêm nỗi lòng
thực sự của tác giả, bài bình sẽ sâu sắc hơn. Thực tế có nhiều bài thơ ta không
biết tác giả sáng tác năm nào, hoàn cảnh ra sao vì ta không liên lạc được với
tác giả hoặc giả người ấy đã qua đời mà không để lại bút tích.
Phần nội dung tức thân bài, ta cần hiểu rõ
tác giả muốn nói gì? Phải đọc đi đọc lại vài ba lần để bảo đảm mình đã hiểu ý
tác giả kể cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng nhứt là những ẩn ngữ hoặc ẩn dụ. Khi
viết lời bình mình phải thông cảm với nỗi lòng, tâm trạng của tác giả như chính
mình là vai chánh vậy, có thế những lời bình mới tự nhiên sâu sắc, lột tả được
những ý nghĩ thầm kín bên trong, gây cảm hứng cho người đọc. Ta cần phân tích
triệt để tâm lý nhân vặt (vui, buồn, hứng khởi, thất vong...) hoàn cảnh bế tắc
dẫn tới quyết định làm ảnh hưởng tới cuộc đời nhân vật về sau. Chính cái
"đột biến" đó mới khiến cho cho người đọc tò mò muốn biết câu chuyện
diễn tiến ra sao, kết quả thế nào ( tốt hay xấu). Đó là nội dung còn hình thức
thì sao? Cũng quan trọng không kém vì thơ văn là một nghệ thuật nên cách sử
dụng từ ngữ trong thi ca cũng phải được coi trọng. Người bình thơ phải thấy
được nét đặc thù nầy. Ta phải đi tìm cách mà tác giả sử dụng từ ngữ xem có gì
đặc biệt không? Có đúng chỗ, chính xác không? Có chỗ nào ẩn dụ không? Từ ngữ sử
dụng có diễn tả hết tâm trạng tác giả? Có dùng biện pháp tu từ không? Có tượng
thanh tượng hình không? Ví dụ đọc 3 câu thơ của Quang Dũng tả đôi mắt người Sơn
Tây ta thấy tác giả sử dụng từ ngữ thật đặc sắc để tả đôi mắt người đẹp Sơn
Tây, qua đó gởi gấm niền tâm
sự nhớ thương người "em gái" cũng là người mà tác giả yêu mến:
"Vừng trán em vương
trời quê hương
Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương
Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương
-------------------------
"Đôi mắt người Sơn
Tây
U uẩn chiều lưu lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây..."
Buồn viễn xứ khôn khuây..."
Chỉ vài từ ngữ mà lột tả
được vẻ đẹp của đôi mắt và nét kiêu sa của người con gái. Cũng qua đôi mắt
tác giả thấy được tâm trạng của người "em gái" khi phải lìa
thành vào vùng kháng chiến, ly hương theo lịnh tiêu thổ kháng chiến của VM,
trong lúc đó tác giả cũng vào binh đội, hành quân qua Lào, khoảng thời gian
1948. Chính thời gian "thoát ly" nầy ông xa gia đình cha mẹ anh em và
xa cả người thương, khiến lòng ông chùng xuống. Tĩnh từ kép "u uẩn"
có nghĩa là dấu kín trong lòng, trong tim không bày tỏ ra ngoài, tức buồn âm
thầm lặng lẽ không biết tỏ cùng ai.
[Bài thơ được Quang Dũng
viết tặng cho người tình của ông, một kỹ nữ xinh đẹp. Chiến cuộc nổ ra, nàng
lìa thành vào vùng kháng chiến, chàng thành quân nhân lên đường chống giặc Pháp
như bao trai tráng thời tao loạn].
"Mắt em dìu dịu buồn
Tây Phương", Cụm từ nầy nầy kết hợp với "u uẩn" khiến nỗi
buồn tăng lên cao chất ngất vì đây là nỗi buồn của người bỏ thành về vùng
"giải phóng" hoang vu xa vắng nên thiếu thốn mọi phương tiện vật
chất, đã thế còn xa gia đính, người thân, hàng xóm cũ...và cả người yêu ! Tất
cả nỗi buồn ấy được lồng vào khung cảnh trời chiều mênh mông quạnh vắng
thì còn buồn nào hơn? Tâm trạng nầy là của người yêu và cũng là của tác
giả ! Nhà thơ Quang Dũng đã sử dụng từ ngữ rất đắc vị !thật suất
sắc!
Tiếp theo là vấn đề trích dẫn tài liệu để
chứng minh một ý tưởng nào đó chứa trong bài thơ. Ví dụ tả tâm trạng của Thúy
Kiều ở lầu Ngưng Bích của Nguyễn Du thì sau khi phân tích, phê bình, đánh giá
đoạn thơ trên, ta cần dẫn chứng thêm một cảnh khác cũng gây buồn tượng tự của
một tác giả khác. Dẫn chứng để củng cố lập luận, bổ sung hay mở rộng. Tài liệu
có thể lấy từ trong văn học hoặc trong âm nhạc. Viêc làm nầy khiến độc giả
tránh đựoc sự đơn điệu nhàm chán, họ sẽ thích thú khi bạn dẫn chứng được những
tài liệu dồi dào với một bút pháp linh động, sắc bén.
Ví dụ tả tâm trạng Thúy
Kiều ở lầu Ngưng Bích, Nguyễn Du viết :
Trước lầu Ngưng Bích khoá
xuân
Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung
Bốn bề bát ngát xa trông
Cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia
Bẽ bàng mây sớm đèn khuya
Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng.”
Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung
Bốn bề bát ngát xa trông
Cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia
Bẽ bàng mây sớm đèn khuya
Nửa tình nửa cảnh như chia tấm lòng.”
Ta viết lời bình:
Tác giả đã vẽ ra
một không gian nhỏ bé đang dần chôn chặt tuổi xuân của cuộc đời Kiều, trong lầu
ngưng bích này, Kiều đang bị giam lõng chốn lầu xanh, mất tự do. Bốn bề non
xanh bát ngát nhưng nàng không được ra ngoài nhìn ngắm. Kiều không có ai làm
bạn, chỉ có mỗi vầng trăng là người bạn tâm tình. Và chiếc đèn khuya le lói đơn
độc gây cảm xúc đau đớn, với biết bao nhiêu nỗi cô đơn "bẽ bàng mây sớm
đèn khuya", Kiều dật dờ trong tĩnh lặng: nửa cảnh, nửa tình, khiến nàng lo
lắng sợ hãi.
Đây là một bức tranh đa
dạng, phong phú về ngoại cảnh và tâm trạng, khắc hoạ nỗi đau buồn, mà Kiều đang
nếm trải.
Ta có thể tìm thêm ý liên kết bởi một bài thơ (hay đoạn thơ) khác có nội dung tương tự bài Kiều ở lầu Ngưng Bích, chẳng hạn trong "Chinh phụ ngâm" có một đoạn thơ thể hiện tâm trạng của người phụ nữ đáng thương thời chiến tranh, loạn lạc:
Ta có thể tìm thêm ý liên kết bởi một bài thơ (hay đoạn thơ) khác có nội dung tương tự bài Kiều ở lầu Ngưng Bích, chẳng hạn trong "Chinh phụ ngâm" có một đoạn thơ thể hiện tâm trạng của người phụ nữ đáng thương thời chiến tranh, loạn lạc:
Gà eo óc gáy sương năm
trống,
Hòe phất phơ rũ bóng bốn bên.
Khắc giờ đằng đẵng như niên,
Hòe phất phơ rũ bóng bốn bên.
Khắc giờ đằng đẵng như niên,
Mối sầu dằng dặc tựa miền
biển xa.
Ta viết tiếp những lời bình:
Tiếng gà gáy báo canh năm
làm tăng thêm vẻ tĩnh mịch, vắng lặng. Cây hòe phất phơ rũ bóng trong ánh sáng
lờ mờ của ban mai gợi cảm giác buồn bã, hoang vắng, thê lương. Giữa không gian
ấy, người chinh phụ cảm thấy mình nhỏ bé, cô độc biết chừng nào!
Ta có thể dẫn chứng thêm lời bài hát
"Tàu đêm năm cũ" của Trúc Phương nói lên tâm sự buồn đau đầy nước mắt
trong một lần đưa tiễn người yêu tại sân ga vào một đêm đông giá lạnh :
"Trời đêm dần tàn tôi đến sân ga đưa tiễn người trai lính về ngàn. Cầm chắc đôi tay ghi vào đời tâm tư ngày nay. Gió khuya ôi lạnh sao, ướt nhẹ đôi tà áo..."
"Trời đêm dần tàn tôi đến sân ga đưa tiễn người trai lính về ngàn. Cầm chắc đôi tay ghi vào đời tâm tư ngày nay. Gió khuya ôi lạnh sao, ướt nhẹ đôi tà áo..."
Những dẫn chứng liên quan sẽ làm cho bài
bình trở nên phong phú, đa dạng hơn.
Sau
khi viết xong phần nội dung ta kết thúc bài viết bằng kết luận. Kết luận là tóm
tắt ý đã trình bày nhung cần đua một vài ý kiến riêng để bổ túc nội dung bài
thơ tức là ý kiến mở rộng để độc giả suy nghĩ đến một vấn đề khác có liên hệ
tới bài thơ nhằm gây hứng thú, thỏa mãn thị hiếu độc giả để khi đọc xong người
ta cảm thấy vừa lòng, nhẹ nhõm !
Sau cùng khi hoàn tất bài bình bạn như trút
hết gánh nặng, cảm thấy sảng khoái, nhưng đừng quên đọc lại. Đọc lại bài
viết cũng là điều hứng thú qua đó mình
có thể tự đánh giá sơ khởi giá trị bài viết và cũng để thưởng thức thành quả
của mình. Điều quan trọng là sửa những
lỗi chánh tả mà khi viết mình không nhận ra. Có những lỗi thông thường về cách
hành văn cũng có khi lỗi do kiến thức chưa đạt trình độ hoặc nhớ không chắc,
cần tham khảo lại sách vở.
Trên đây là những ý kiến thô thiển về cách
bình một bài thơ( cũng có thể là một tập thơ hay một bài văn xuôi) tôi muốn gởi
đến bạn đọc. Trên thực tế đôi khi người bình chỉ ghi vắn tắt theo cách
"chớp nhoáng" như vài nét chấm phá của một bức tranh thủy mạc, nhưng
vẫn thấy hay !
Chúc các bạn thành công !
Nguyễn Cang(6/12/18)
No comments:
Post a Comment