Mảnh Vải Hoa Lốm Đốm
Khi Vũ giao số thuốc cho bệnh nhân cuối cùng trong phần việc của anh thì
ngày đã sắp tàn. Trời chiều bắt đầu ửng lên cái màu vàng muôn thuở của nó sau
dãy núi chập chùng phía Tây. Từ nơi đậu xe Vũ nhìn bao quát không gian xung quanh
mình. Đây là lần đầu tiên Vũ đặt chân đến cái thị trấn hoang vu rừng rú này.
Bạt ngàn là cây, bạt ngàn là rừng. Những khoảng trời lấp ló rung rinh trong
tàng lá, tiếng một quả thông khô vừa rụng, tiếng một con chim nào vừa chao chát
bay lên đều khiến một người rất yêu thiên nhiên như Vũ cảm thấy vô cùng xao
xuyến. Anh đứng tựa vào một thân cây to bên đường lặng người nhìn mặt hồ dưới
thung lũng đang căng ra như muốn ôm choàng cả mây núi bên trên vào lòng. Vũ
nghĩ: “Hồ đẹp quá. Nếu xuống được mép nước dưới kia thì tuyệt. Chắc không về
kịp để đến lớp thể dục, nhưng thôi, mặc kệ…”
Thế là đi. Đi theo tiếng gọi nơi hoang dã. Vũ lái xe đi mà hoàn toàn
không để tâm xem mình đang lái trên con đường gì, ở đâu, chỉ nhắm vào cái hồ
thoắt ẩn thoắt hiện sau những thân cây mà lái. Anh chạy trong trạng thái ngây
ngất, bàng hoàng. Thiên nhiên quá phi thường đã làm Vũ không còn tự chủ nữa.
Thỉnh thoảng có một cái xe bấm còi. Vũ nép vào vệ đường cho nó qua mặt rồi đi
tiếp. Đường núi quanh co, ngoằn ngoèo, một bên là vách đá, một bên là vực thẳm,
càng đi càng thăm thẳm, ngút ngàn. Mặt hồ vẫn chập chờn trước mắt anh, nửa hư,
nửa thực, vừa mời gọi, vừa khuyến khích. Chạy một quãng khá xa vẫn chưa thấy
đường xuống hồ anh nghĩ bụng: “Coi chừng lạc thì khổ. Có ai đâu mà hỏi đường.”
Thế nhưng Vũ lập tức gạt ý nghĩ ấy ngay: “Kệ. Lỡ tới đây rồi. Bỏ về tiếc quá.”
Vũ lại cắm đầu chạy tiếp. Nhác thấy có một con đường nhỏ đổ dốc về bên trái, Vũ
mừng quá lái xe về hướng đó và đậu lại. Vừa mở cửa xe anh đã có ngay cảm giác
khoan khoái khi gió rừng mơn man làn da và len vào từng sợi tóc trên đầu. Hình
như anh cảm thấy được hơi nước mát lạnh đang phả vào mặt mình. Anh nhìn quanh
quất nghĩ chắc con đường đó sẽ dẫn đến hồ.
Quàng cái túi vải trên lưng và thắt lại dây giày, Vũ đóng cửa xe và đi
bộ xuống con đường mòn ấy. Xung quanh không có ai. Cảnh vật vô cùng cô tịch. Vũ
vừa đi vừa vẹt những cành cây chắn lối và thích thú nghe tiếng lá khô gãy vụn
dưới chân mình rộp rộp. Chim rừng kêu chiu chít đó đây. Vũ huýt sáo đáp lại.
Anh có cảm giác như mình là một cậu bé đang tung tăng quậy phá, tha hồ làm mưa
làm gió mà không sợ bị ai la rầy, mắng nhiếc. Càng đi Vũ càng thấy cái hồ gần
mình hơn và tới một lúc thì tất cả cây rừng dạt ra hai bên nhường chỗ cho một
thiên nhiên tuyệt vời như thần thoại hiện ra sừng sững trước mặt Vũ.
Mặt hồ bao la như biển. Vũ tưởng tượng như mình là con kiến lọt vào một
cái chén khổng lồ mà thành chén là những dãy núi bao bọc, còn cái hồ là viên
ngọc lấp lánh kỳ ảo được đặt gọn lỏn dưới đáy chén. Cỏ lan dài từ chân núi ra tới
mép nước với muôn trùng những cái hoa dại lấm tấm vàng lang thang bất định.
Nắng óng ả từ sườn núi như dòng mật vàng tươm chảy mượt mà trên cỏ, trên bờ lau
sậy hắt hiu. Từng bầy chim rừng bay vụt lên giữa các ngọn cây rồi bay sà xuống
bờ nước, sà xuống cỏ ríu ra ríu rít. Những cái cánh căng ra trên nền trời xanh
kiêu hãnh. Mắt Vũ sáng lên. Anh chăm chú nhìn theo một con cò trắng thật đẹp
với đôi chân thanh thoát và cái mỏ dài đang đăm đăm đi dọc mép nước tìm mồi.
Anh lấy máy ảnh ra. Con cò hình như nghe tiếng động bay vút lên cây. Vũ ngơ
ngác ngước mắt lên tìm. Một chiếc lá khô rơi bảng lảng trong không trung rớt
nhẹ nhàng lên tóc Vũ. Trên cành cao con cò như đang nghe ngóng rồi không lâu
sau đó nó lại sà xuống. Vũ lại rón rén đến gần. Anh cố gắng điều chỉnh ống kính
để ghi hình. Phải thật nhẹ, thật nhẹ… kẻo nó lại bay mất. Anh đi theo con cò
một quãng khá xa nhưng chưa chụp được tấm ảnh nào cả. Càng gần bờ nước thì đất
dưới chân anh không còn khô ráo nữa mà đã trở thành một lớp bùn nhão nhoẹt. Vũ
trượt chân mấy lần. Bùn nhớp nháp bám vào hai chân Vũ, chui vào giày làm anh
nổi gai ốc nhưng mặc kệ. Vũ cứ bám theo con cò giữa những bụi cỏ lau chằng
chịt. Và đây rồi… Vị trí này quá tốt. Vũ rướn người lên. Sắp được rồi. Con cò
vươn cái cổ cao thoắt quay lại nhìn Vũ. Anh đưa máy lên nhưng chưa kịp bấm thì
kinh hoảng la “ối” lên một tiếng. Cả người anh bị trượt và sụp xuống một cái hố
giữa những cây cỏ lau mọc cao quá đầu – một cái hố hoàn toàn bí mật, im lìm như
cái lưới nhện kín đáo giăng ra để chờ bắt một con ruồi. Vũ thật sự kinh hãi.
Bùn như níu lấy hai chân anh. Càng cựa quậy thì Vũ lún xuống càng sâu. Chưa chi
mà bùn đã ngập tới bụng, không bao lâu thì sẽ lên tới ngực thôi. Mặt Vũ tái đi
không còn một giọt máu. Anh không ngờ mình bị đẩy vào cảnh tình này. Kêu ai
đây? Giữa đồng không mông quạnh không một bóng người thì lấy ai mà cứu mình. Vũ
chấp chới hai tay gần tuyệt vọng. Anh bám vào miệng hố trèo lên thì đất lại lở
ra, Vũ càng sụp xuống sâu hơn. Anh không dám động đậy nữa. Rồi anh níu tay vào
một bụi cỏ lau cố rướn người lên, lần nữa, lần nữa. Bụi cỏ lau oằn xuống. Vũ
lại ngập sâu hơn nữa trong bùn. Gió ù ù trên mặt nước đẩy những bụi cỏ lau rạp
xuống bên này rồi lại bên kia. Anh nhắm mắt lại và chỉ nghe độc nhất tiếng của
mình lẩm bẩm: “Xin Trời Phật cứu con. Xin Trời Phật cứu con….”
Giữa lúc ấy một tiếng nói vang lên, dõng dạc như một mệnh lệnh: “Đứng
yên đó. Đừng nhúc nhích.” Vũ mở choàng mắt. Trước mặt anh là một cô gái mặc áo
trắng, mang giày bốt kiểu đi rừng đang đứng trên cái mô đất, cầm trên tay cây sào
dài. Tóc của cô bị gió thổi bay ngược về phía sau và hai vạt áo cũng bay phần
phật. Vũ mừng rỡ kêu lên: “Cứu tôi với. Cô ơi…”
Cô gái đưa cây sào dài về phía anh. Vũ lập tức hiểu ý ngay. Anh chụp lấy
cây sào. Cô gái cố gắng kéo. Vũ trầy trật vật lộn với lớp bùn ghê rợn. Cây sào
giúp Vũ không bị tuột xuống nữa. Vũ níu tay cô gái trèo lên. Cuối cùng anh đã
thoát khỏi cái hố giết người đó.
Vũ lắp bắp nói: “Cám ơn cô đã cứu tôi. Không có cô thì tôi đã chết dưới
đó rồi. Tôi… Tôi không biết lấy gì đền ơn cô.”
Cô gái làm như không để ý tới những lời cám ơn của Vũ. Cô nói: “Anh làm
gì ở đây? Anh có biết khu vực này đầy những cái hố như thế này không . Người ta
đã để bảng cấm. Sao anh còn xuống đây?”
Vũ ngơ ngác: “Bảng cấm? Tôi có thấy bảng cấm nào đâu?”
“Anh tới đây bằng cách nào?”
“Tôi đi giao thuốc cho người ta. Thấy cái hồ đẹp, tôi muốn chụp hình.
Tôi đậu xe trên đường lộ rồi theo con đường mòn xuống đây.”
“Xém chút là anh chết rồi biết không? Thôi, đi về nhà đi. Không nên đi
ẩu tả như thế này nữa.”
Vũ nhìn bùn bê bết khắp người mình ngập ngừng hỏi: “Cô… cô có biết nhà
vệ sinh nào gần đây không? Tôi cần tắm rửa một chút. Cả người tôi dơ dáy quá
rồi.”
Cô gái ngó Vũ: “Anh có đem quần áo thay không?”
“Có. Tôi để trong xe. Số là sau giờ đi làm tôi đều đi tập thể dục nên
trong xe lúc nào cũng có bộ đồ tập thể dục và cái khăn.”
Cả hai người men theo con đường mòn ban nãy để đi lên đường lộ và tới xe
Vũ đậu để lấy giỏ quần áo. Đến lúc này Vũ mới nhận thấy có một cái bảng cấm
dựng ở đầu con đường. Cái bảng rỉ sét vẽ hình cái sọ người và những dòng chữ
cảnh báo. Vũ kinh hãi nhớ tới cái hố ban nãy. Quả thật là anh đã sơ ý không
nhìn thấy cái bảng cấm. May mà số trời đã cho cô gái này đến cứu anh kịp thời.
Nếu không anh đã chết mục xương dưới ấy mà không ai biết ai hay.
Còn cô gái này là ai? Vũ tự hỏi. Cô ấy làm gì ở nơi vắng vẻ này? Ngay
hay gian? Cô ấy định đưa mình vào một cái bẫy khác nữa chăng? Vũ nhíu mày suy
nghĩ. Nhìn bộ dạng cô ta thì không có vẻ gì gian manh. Hơn nữa cô có tật ở chân
trái nên đi cà nhắc trông có vẻ tội nghiệp. Cái cây sào mà cô dùng để kéo Vũ
lên khỏi cái hố đồng thời cũng là cây gậy của cô. Thử nghĩ xem nếu làm hại mình
thì cô ấy được cái gì? Cái xe của Vũ không đáng bao nhiêu. Anh cũng chẳng đem
theo tiền trừ vài tờ bạc lẻ. Làm như hiểu được những ý nghĩ của Vũ, cô gái nói:
“Anh đừng lo. Tôi không làm hại gì anh đâu. Tôi là người sống ở đây nên tôi
biết rõ đường đi nước bước và những cái hố ở ven bờ hồ đó. Nhiều người đã từng
lọt xuống đó và không trở về. Bây giờ anh cứ để xe đây. Tôi biết một chỗ có thể
tắm được. Tôi đưa anh đến đó thay quần áo rồi anh lái xe về. “
Vũ hỏi: “Mình đi bộ à?”
Cô gái gật đầu: “Ngay đây thôi. Không cần đi xe.”
Nói xong cô gái xoay lưng bước đi. Vũ lếch thếch theo sau lòng không
khỏi phập phồng lo lắng.
Chỗ cô gái nói là một căn nhà bằng gỗ rất nhỏ, ọp ẹp, nằm lưng chừng
núi, có những nấc thang đi lên giống như nhà sàn. Từ đó nhìn xuống thấy chiếc
xe Vũ đậu dưới đường. Nhà ấy trông như một trạm gác hơn là một cái nhà vì bên
trong chỉ có một phòng khách bé xíu với cái kệ chứa vài thứ linh tinh. Cô gái
không vào nhà mà ngồi ở hàng hiên chỉ tay vào bên trong: “Nhà tắm ở phía sau.
Anh vào tắm đi. Tôi ngồi đợi ở đây.”
Vũ bước vào nhà mà trong lòng vẫn không khỏi băn khoăn. Bên trong rất
tối. Bóng đèn và chụp đèn bám đầy bụi và mạng nhện. Cái nhà tắm rất nhỏ nhưng
tạm dùng được. Vũ mở cánh cửa cọt kẹt lách người vào. Hình như cả cô gái và căn
nhà đều mang một màu sắc rất bí ẩn. Anh cảm thấy rất thấp thỏm trong lòng. Tắm
rửa và thay quần áo xong anh mới thấy nhẹ nhõm được phần nào. Anh vặn vòi nước
xả sạch bộ quần áo dơ cho hết bùn đất rồi vắt cho ráo xong treo lên cái móc
trong nhà tắm. Bước ra ngoài anh thấy cô gái vẫn còn đang ngồi chờ anh ngoài
hàng hiên. Cô xoay lưng về phía anh, mắt ngước nhìn ra xa.
Lúc ấy nắng chỉ còn vài tia nhợt nhạt chiếu qua lùm cây rọi xuống những
bậc thang bằng gỗ. Cô gái ngồi trên cái ghế thấp, đôi ủng để cạnh bên, trông
mong manh gầy gò trong cái áo màu trắng tay dài. Đến bây giờ Vũ mới thấy mình
phần nào bình tĩnh để quan sát cô gái lạ mặt. Mà lạ thay, dường như anh cảm
thấy là mình đã gặp cô gái ấy ở đâu rồi. Gương mặt thanh tú, những đường nét
thông minh và quả cảm, đôi mắt trong trẻo… rõ ràng là không lạ lắm với anh
nhưng anh không tài nào nhớ nổi. Anh khẽ bước lại gần ngồi xuống bên cạnh: “Cô…
Tôi cám ơn cô. Tắm xong… thoải mái quá.”
Cô gái mỉm cười nhưng không đáp. Vũ nói: “Tôi trông cô… quen quen nhưng
không nhớ là đã gặp ở đâu.”
Lúc bấy giờ cô gái mới quay lại nhìn anh. Hai chân mày của cô nhíu lại.
Đôi mắt nâu trong vắt giống như mắt của một con chim. Anh lấy trong giỏ tập thể
dục ra một gói hạt hướng dương mời cô gái ăn rồi thân mật nói: “Vùng này đẹp
quá. Đây là lần đầu tiên tôi đến. Nếu không vì cái sự cố khi nãy thì chắc tôi
đã chụp được nhiều tấm ảnh thiên nhiên rất đẹp để đem khoe với bạn bè.”
Cô gái bảo: “Lẽ ra anh phải cẩn thận không nên ra những nơi hoang vắng
như vậy một mình. Thiên nhiên đẹp nhưng vẫn ẩn giấu rất nhiều bất trắc. Có
những trận đá lở, sạt cả một vách núi đấy.”
Vũ bỗng nhìn xuống cổ chân cô gái chỗ trên mắt cá một chút. Vì ống quần
hơi ngắn nên anh nom thấy cô buộc ở đó một mảnh vải hoa màu xanh lốm đốm. Vũ
hỏi: “Cô bị sao mà cột miếng vải chỗ cổ chân vậy?”
Cô gái đáp: “Tôi bị thương. Giờ thì vết thương lành rồi nhưng tôi phải
đi cà nhắc.”
Vũ nhìn đăm đăm vào mảnh vải hoa lốm đốm buộc ở cổ chân cô gái. Mảnh vải
đã cũ, phai màu, dường như được cắt hay xé ra một cách vội vã từ một mảnh vải
lớn hơn. Cô tháo mảnh vải ra chỉ cho Vũ xem một cái sẹo dài trên da rồi nói một
cách rất tha thiết: “Tôi băng chơi cho vui thôi chớ vết thương lành lâu rồi,
tôi không cần băng nữa. Tôi luôn nhớ tới cái người đã cứu tôi. Tôi mong được
trả ơn cho anh ấy.”
Vũ nói: “Vâng. Nếu ai làm ơn cho mình mà mình đền ơn được cho người ấy
thì mình vui sướng lắm. Giống như cô đã cứu tôi, đã làm ơn cho tôi thì tôi ao
ước được trả ơn cho cô. Tôi có thể gặp lại cô không?”
Cô gái mỉm cười nhìn Vũ, ánh mắt rất dịu dàng: “Anh yên tâm ra về đi.
Nay mai tôi cũng dọn đi nơi khác rồi. Anh về đi kẻo tối. Đi không khéo lại lạc
đường thì khổ. Chừng đó tôi không còn giúp gì được nữa đâu.”
Vũ bật cười. Cô gái bảo: “Anh coi lại đồ đạc đi, xem có quên gì không?”
Vũ sực nhớ ra: “Ối. Chết không. Xém chút là tôi bỏ quên bộ quần áo dơ
trong nhà tắm. Để tôi vô lấy.”
Nói xong Vũ đứng dậy đi vào nhà rồi vào nhà tắm. Thấy bộ đồ còn treo
trên móc anh rủa thầm cho cái đầu óc lơ đễnh của mình. Nếu cô ấy không nhắc thì
lại quên. Vũ gấp bộ đồ lại rồi bước ra, vừa đi vừa nói: “Xong rồi cô ơi. Tôi
lấy hết đồ đạc rồi đó.”
Không nghe tiếng đáp Vũ ngạc nhiên nhìn ra ngoài hiên thì không thấy cô
gái đâu cả. Sao lạ vậy. Cô ấy vừa ngồi đây, mình vào nhà tắm lấy bộ đồ, bước ra
thì cô ấy biến mất. Thế là thế nào? Trên sàn gỗ nơi cô gái ngồi khi nãy còn
mảnh vải hoa màu xanh lốm đốm mà cô tháo ở cổ chân ra. Vũ nhặt mảnh vải lên
xem. Mảnh vải gợi lên những hình ảnh quen quen nhưng không rõ nét, mù mờ như
sương khói trong tâm trí Vũ. Vũ xuống bậc thang đi vòng quanh nhà dớn dác tìm,
vừa đi vừa kêu “cô gì ơi, cô gì ơi” cũng không thấy ai trả lời. Tự nhiên Vũ
rùng mình. Căn nhà im lặng như không hề có ai, bóng tối thì bắt đầu chiếm đoạt
cả không gian một cách hỗn xược. Những ngọn núi hồi chiều đẹp một cách não nùng
thì nay đen thẫm lại, chồm lên như bầy thú dữ bao quanh Vũ. Vũ hốt hoảng thật
sự. Anh nhấch cái túi xách lên thật nhanh rồi rồi hấp tấp chạy xuống chỗ chiếc
xe của mình nơi đường lộ. Anh run rẩy nổ máy rồi phóng đi vội vàng, hai bàn tay
lạnh ngắt vì sợ hãi. Có một cái gì rất không bình thường đang bao bọc lấy anh
mà anh chỉ có thể cảm nhận chứ không thể giải thích được.
Đến gần nửa đêm Vũ mới thoát khỏi những con đường rừng và về tới nhà.
Khi đã đóng cửa nhà và thật sự bình yên ở trong căn phòng của mình rồi Vũ mới
bình tâm hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra trong buổi chiều hôm đó. Rõ rành
là anh đã đi giao thuốc. Người nhận đã ký tên. Chữ ký còn trong sổ của anh đây.
Sau đó anh lái xe tìm đường xuống cái hồ dưới chân núi. Nơi đó anh bị rớt xuống
một cái hố và được một cô gái kéo lên. Vì bộ quần áo bị dơ nên anh đi theo cô
gái đến một chỗ để tắm rửa. Sau đó thì cô gái biến mất. Như vậy cô gái ấy là
ai?
Vũ miên man suy nghĩ. Anh còn nhớ cái cử chỉ của cô gái khi cô cúi xuống
tháo mảnh vải băng vết thương nơi cổ chân ra và nói bằng giọng nói rất xúc
động: “Tôi luôn nhớ đến cái người đã cứu tôi. Tôi mong được trả ơn cho anh ấy.”
Trong bóng đêm Vũ ngồi bật dậy. Anh bật đèn sáng lên rồi lục lọi khắp trong
ngoài, tìm trong đống đồ cũ một con búp bê mà anh đã cắt cái váy của nó để làm
mảnh vải băng một vết thương. Cái mảnh vải hoa màu xanh lốm đốm. Giờ thì anh đã
nhớ ra hết mọi chuyện rồi.
Lần đó, nhiều năm trước đây, trong lúc chạy bộ quanh bờ hồ của khu công
viên gần nhà anh tình cờ nhìn thấy một con cò bị thương. Con cò nằm thoi thóp,
không bay được và cũng không đi được. Nó nằm lả trong bụi, nhìn anh bằng ánh
mắt vô vọng. Khi anh bước tới gần thì nó đập cánh hốt hoảng nhưng do kiệt sức
hai cánh của nó chỉ khua được vài cái yếu ớt rồi lịm đi. Anh cởi áo khoác bọc
con cò lại đem nó về nhà thì thấy nó bị gãy chân. Anh lấy viên trụ sinh, loại
con nhộng, tháo ra rồi rắc thứ thuốc bột bên trong lên vết thương cho nó. Xong
anh cắt cái váy của con búp bê cũ trong nhà ra thành mảnh vải băng vết thương
nát bấy của nó lại. Được vài ngày thì con cò đứng lên được. Anh mừng húm. Anh
đổ nước táo vào một cái ống chích rồi bơm vào miệng cho con cò., xong mua tép nhỏ
về bằm cho nó ăn. Con cò hồi phục dần. Nó đi cà nhắc cà nhắc nhìn anh bằng đôi
mắt trong veo. Hình như nó muốn nói gì đó nhưng không nói được. Anh cưng nó
lắm, làm cho nó một cái ổ trong góc nhà nhưng ánh mắt của nó luôn hướng ra
ngoài sân, nơi có những ngọn cây cao rì rào. Cho tới một hôm, do vô tình không
khép chặt cửa, con cò lách ra được bên ngoài và đi lững thững. Anh hốt hoảng
chạy ra và có cảm tưởng như không thể nào giữ nó được nữa. Đúng như dự đoán.
Con cò quay lại nhìn anh bằng đôi mắt ngân ngấn nước rồi bất thần vỗ cánh bay
đi. Chớp mắt một cái nó đã vù lên ngọn cây. Anh ngơ ngác nhìn theo. Nó bay rồi.
Bay xa rồi. Anh lủi thủi dọn dẹp cái ổ rơm nơi anh làm cho nó ngủ, tự hỏi sao
mình buồn quá vậy. Nó là con vật sống trên cây, anh muốn nó sống trên mặt đất
thì làm sao nó sống được. Nói thì nói vậy chứ không thể không nhớ, không thể
không giận, không thể không buồn, nhất là những buổi chiều, anh nhìn mãi lên
ngọn cây và mong nó trở về… Có người biết chuyện chế diễu anh bằng hai câu thơ:
Công
anh xúc tép nuôi cò
Cò ăn cò béo cò dò lên cây
Cái tính bạc bẽo của nó, tựu chung cũng là cái tính của nhiều người. Anh
nghĩ vậy và nguôi ngoai dần. Không ngờ….
Ôi cái mảnh vải hoa màu xanh lốm đốm buộc ở cổ chân cô gái. Chính nhờ
cái mảnh vải ấy mà anh đã nhận ra nó. Phải chăng cô gái cứu anh ngày hôm đó là
hồn phách của con cò năm xưa, vẫn luôn nhớ tới anh và tìm cách đền ơn anh như
lòng nó mong muốn? Anh nghĩ vậy và thấy mắt mình cay cay. Anh đã trách lầm nó
mất rồi. Vũ mở cửa nhà bước ra ngó lên những ngọn cây đen đủi trên nền trời. Tự
dưng hai câu thơ trào ra trong lòng:
Nghĩa
ơn nay đã đủ đầy
Cò ơi còn phút sum vầy nào không?
Hỏi thì hỏi vậy thôi chớ nào có ai đáp lại….
Phương Nghi
304Đen – llttm - tvvn
No comments:
Post a Comment