Từ
ngày qua Mỹ, hắn sống quanh quẩn ở California bằng nghề chuyên chở tư nhân.
Nghĩa là ai cần đưa đón phi trường, hay cần xe đưa đi khám bác sĩ, hay thậm
chí đi nhậu về không dám lái xe thì cứ gọi cho hắn. Bảng hiệu là: “Lộc
chuyên chở : Rẻ, tận tâm, kín đáo.”
Hắn
không ngờ chính vì cái sự kín đáo này mà có nhiều mối ở Việt Nam qua đều gọi
hắn trước để đặt xe. Hầu hết các mối này là các đoàn cán bộ Việt cộng qua Mỹ
tham quan hay công tác. Thấy hắn ít nói lại uy tín đúng giờ giấc, họ thích lắm.
Ngồi trên xe, có nhiều ông còn gạ hắn xem có mối nào làm đám cưới
giả cho con cái họ được qua Mỹ thì giới thiệu, bao nhiêu họ cũng chi. Ai hắn
cũng gật, bảo để xem xem. Thế là họ sướng điên lên, nhồi
nhét vào túi hắn bao nhiêu là danh thiếp có số phôn của họ, toàn những chức vụ
kêu loảng xoảng. Và khi về lại VN, họ rỉ tai nhau. Thế là đoàn nào sắp qua Mỹ
cũng cứ Lộc chuyên chở mà gọi đặt xe trước. Chẳng
biết mấy ông công tác thế nào nhưng phần lớn các ông ấy thuê hắn là chỉ nhằm
phục vụ các mục đích sau đây:
– Đi xem nhà: Có đoàn bao xe hắn suốt ba ngày trời chỉ để chạy lòng vòng xem
các khu dân cư. Coi trinh sát bên ngoài cho biết thôi chứ chưa mua ngay đâu.
Nhưng khu nào các ông cũng chê. Chở tới khu nhà hơn triệu đô la vẫn chưa vừa ý.
Hắn bảo: “Tiêu chuẩn mấy ông cao nhỉ?”.
Một ông cười, nhe nguyên cái hàm răng vẩu ra: “Thì cũng phải cố phấn đấu, hy
sinh đời bố củng cố đời con.”
Hắn toan nói thằng quan nào cũng nghĩ như ông thì còn gì là mẹ Việt Nam nữa,
nhưng lại thôi.
– Gái gú: Có đoàn thì máu gái, hỏi xem có chỗ nào mấy em Mỹ trắng
ngon mắt một tí để cho các ông ấy “trả thù dân tộc”.
Hắn bảo: “Cái này không được. Bị bắt ra toà rắc rối lắm. Xem vũ thoát y thì
được, nhưng nhớ đừng đụng vào người mấy cô ấy, sẽ bị bảo vệ ném ra cửa.”
Mấy ông ấy coi xong ra chê vũ nữ Mỹ con nào cũng già, chê vú bé
như hai quả quít, không bằng gái Việt.
Hôm
sau hắn chở cả phái đoàn đi cà phê Lú. Ở đây các cô tiếp viên VN ăn mặc hết
sức mát mẻ, lại trẻ trung. Các ông ấy xem chừng thích thú lắm, mặt ai cũng hiện
lên nét ̣đờ đẫn. Và các ông thi nhau cho tiền bo đẹp, đến nỗi có cô phải
ngạc nhiên nhìn kỹ xem các vị khách này là ai mà sộp thế. Nhưng đến chiều, ghé
ăn phở, 15 đô một tô các ông luôn miệng kêu đắt và lờ đi không cho người hầu
bàn tiền tip. Hắn bèn vui vẻ móc tiền túi bỏ tip lên bàn.
* Đi mua sắm: Hình như ông nào cũng có một danh sách dài những thứ
vợ dặn phải mua. Các ông ấy xài toàn giấy 100 đô bó lại với nhau thành một cục.
Nhưng cũng có ông không mua mà dở trò ăn cắp.
Lần
đó, một ông dấu cặp kính mát Made in Italy vào bụng, vừa ra khỏi cửa thì bị
bắt. Vì là đi chung đoàn nên tất cả được mời vào văn phòng giải quyết. Cũng may
gặp tay Quản lý (manager) hôm đó cũng dễ dãi.
Ông ta nói nếu ai ăn cắp cái gì yêu cầu tự giác bỏ lên bàn, và nếu
vẫn thấy thích món đồ đó cứ việc bỏ tiền ra mua, ông hứa sẽ bỏ qua. Còn để khám
xét thấy thì chắc chắn sẽ bị truy tố.
Sau
khi nghe hắn dịch lại, tay cán bộ ăn cắp mặt đang tái mét, run run tự nguyện
rút từ trong bụng ra thêm hai lố quần lót phụ nữ đặt hết lên bàn những mảnh vải
bé tí, xinh xinh, đủ các màu, trắng hột gà, xanh nhạt, xanh da trời, đỏ, tím,
hồng đậm, hồng phấn…. Cuối cùng, để thoát hiểm, tay cán bộ này chịu bỏ tiền ra
mua cặp kính mát, còn mớ quần lót đành bỏ lại.
Trên
đường về, ông trưởng đoàn giọng tỉnh bơ, bảo hắn: “Chuyện thế này là cũng chẳng
ai muốn, thôi anh cứ giữ kín cho nhé.”
Hắn cười: “Mấy cái vụ này của các đoàn VN tôi còn lạ gì nữa? Các ông yên tâm.”
Thế
là mấy ông vui vẻ trở lại, bắt đầu phét lác khoe khoang về những chuyến xuất
ngoại của mình trong quá khứ, nào Nhật Bản, nào Anh Quốc…Hắn thây kệ, chỉ
chuyên tâm lái xe, bụng thì rất khinh bọn này, nhưng thôi, làm ăn thì kín
miệng và phải giữ lấy cái mối.
Loc
Duong.
Từ
trang GHCHUC
No comments:
Post a Comment