CHIẾC XE MOBYLETTE CỦA TÔI
Hồi ức
Thật bất ngờ khi nhìn thấy chiếc
xe Mobylette của bạn THLT, nó giống hệt chiếc xe của tôi từ màu sơn cho tới cái
hộp nhỏ đựng đồ phụ tùng gắn dưới yên.
Chiếc xe của tôi do “ông già” tặng trước 75 vì ba tôi về hưu không xài nữa
nên nhường lại cho tôi làm chân đi dạy học. Xe tuy nặng nhưng khi bắt máy nó chạy
êm ru. Loại thể tích xi lanh 49cm3. Sau 1975, trươc khi đi “học tập 10 ngày”
tôi cẩn thận gác nó lên sàn nhà vì sợ vợ con không biết chạy, làm hư xe.
Gần 4 năm sau tôi trở về, thấy cửa
đóng then gài, vợ con biến mất! Lúc đó khoảng 10 giờ đêm, mọi người đều yên giấc
ngủ. Ngọn đèn trường Lê Thánh Tôn tỏa ánh sáng vàng vọt yếu ớt như chào đón tôi
trở về .Nhờ người hàng xóm giữ chìa khóa nên tôi vào nhà ngủ một giấc. Ngày hôm
sau vợ được ai báo tin mà “bỏ nhiệm sở” hái rau muống mướn ở Mỹ Tho, trở về
nhà. Con cái thì về quê nội tá túc tại một làng Rừng Da xã Lợi Thuận, sát biên
giới Campuchia thuộc tỉnh Tây Ninh!
Tôi nhìn lên sàn nhà thấy chiếc
Mobylette vẫn còn đó, nhện giăng đầy. Thời gian nầy gia đình sum họp nhưng đói
quá, cơm không đủ ăn, người nào người nấy ốm nhom như cây tre miễu. Tôi leo lên
gác đưa xe xuống, nhớ bà xã đỡ lấy. Tôi lội bộ ra ngã ba mua nửa xị xăng và
chút ít nhớt đem về đổ vào bình rồi cho nhớt vào dây sên sau khi lau chùi sạch
sẻ chiếc xe cũ. Tôi đạp thử, dây sên nghiến rào rạo, máy kêu sịt sịt mà không nổ.
Tôi tháo bugi lấy giấy nhám chà sạch trên đầu, gõ nhẹ cho tim thấp xuống một
chút , rồi đạp thử, xe nổ mấy tiếng bình
bịch, xịt khói tùm lum rồi bắt máy chạy
đều thật dễ thương.
Tôi vui mừng, bàn với bà xã đem
bán chiếc xe cho người trong xóm chuyên mua đồ cũ bán lại. Tôi ra giá 20 đồng (
lương giáo viên, công chức thời đó độ 40 đồng / tháng), họ không mua bảo thời
buổi nầy ai có tiền mua xăng chạy xe chứ?
Ông đòi mua cặp vỏ thôi. Ngày hôm sau tôi mang cặp vỏ xe tương đối còn tốt(
luôn ruột xe) để bán , ông ấy trả tất cả 3 đồng ! Tôi cầm 3 đồng mà ứa nước mắt!
Có những giọt nước mắt chảy ta ngoài có những giọt tôi nuốt vào tim, tôi nuốt
những cay đắng của cuộc đới sau 1975! Một tuần sau buồn quá tôi kéo sườn xe ra
mé sông gần nhà cho nó mò tôm.
*
Hôm nay nhìn thấy hình ảnh chiếc
xe Mobylette màu xanh của thế kỳ trước, tôi bùi ngùi xúc động, nhớ chiếc xe xấu
số của mình với bao kỷ niệm buồn thê thiết
khôn nguôi !Mới đó mà gần 50 năm rồi.
Nguyễn
Cang
No comments:
Post a Comment