Người Già Kiếm Cơm Giữa Sài Gòn
Mùa Đông
giá lạnh, đối với người già, người nghèo thiếu ăn thiếu mặc, cái lạnh là nô lệ
trung thành của thần chết, nó có thể đến trói tay trói chân người già cho thần
chết dễ bề vung lưỡi hái. Với người già lây lất kiếm sống giữa đất Sài Gòn, mùa
Đông càng ghê gớm hơn nhiều bởi ngoài cái lạnh của thời tiết, cái lạnh trong
tâm hồn vốn buồn tủi lâu năm của họ sẽ làm khổ họ gấp bội lần. Cái lạnh khiến
cho họ thấy cô đơn, đôi khi tự đặt câu hỏi: Bao giờ mình chết? Và khi mình chết
đi, lấy gì để chôn, ai chôn mình đây?
Ăn xin không nỡ,
buôn bán cũng không xong
Bà Hạt, 75 tuổi, quê Mộ Đức, Quảng Ngãi, vào Sài
Gòn bán vé số và bưng bê cho quán ăn gần hai mươi năm nay, tâm sự:
“Bảy mươi
mấy tuổi mà còn đi bán vé số. Ngày thì kiếm được khoảng mười, hai mươi ngàn
bạc, đôi khi được tám ngàn. Ăn uống thì ăn quán ăn đường bữa đôi ba ngàn bạc,
chứ không có khi mô ăn được năm ngàn, mười ngàn đâu. Tùy bán vé số có lời không
nữa, cứ đi liên miên rứa đó, ngày mô đau ốm thì ở nhà, huyết áp lên thì xỉu lên
té xuống vậy đó.”
Bà Hạt cho biết thêm là hiện nay, ở thành phố có
rất nhiều người già bằng tuổi của bà và có người lớn tuổi hơn phải đi bươn bả
kiếm sống hằng này bằng nhiều công việc, từ bán vé số, bán trái cây, đậu phộng
rang, đậu phộng luộc, lượm ve chai, lượm bao nilon, rửa chén bát thuê cho đến
đi ăn xin… Họ sống lây lất qua ngày đoạn tháng, không biết đâu là nhà.
Phần đông trong số họ không có con cái ở quê
nhà, lưu lạc xuôi dần về phương Nam và tìm cách để tồn tại bằng nhiều công việc.
Cũng có người từng có nhà cửa đàng hoàng
nhưng sau tháng Tư năm 1975, do nhiều thay đổi, nhà cửa của họ không còn nữa,
con cái thì người đi vượt biên bỏ mạng giữa biển, người vào trại cải tạo không
trở về, cuối cùng, không còn người thân, không còn nhà cửa, họ lăn lộn giữa
cuộc đời mà tồn tại.
Như trường hợp một người bạn già của bà Hạt,
ngay cả cái tên bà này cũng không thể nhớ rõ, nói câu trước câu sau quên, hơn
80 tuổi nhưng không có thẻ chứng minh nhân dân, không nhà cửa, tối ngủ gầm cầu,
ngày đi ăn xin, được bữa nào nhờ bữa đó, có ngày đói rát ruột. Tuổi già của
người bạn già nhiều khi làm cho bà Hạt rơi nước mắt. Nhưng cũng nghèo khổ giống
nhau, bà chẳng giúp được gì ngoài gói mì tôm, ổ bánh mì nguội.
Bà Hạt nghẹn ngào nói rằng sống ở thành
phố Sài Gòn, có khi ăn xin dễ thở hơn là buôn bán, nhưng với tính cách
của mình, bà không thể ăn xin. Ví dụ như khi bà mời vé số, có nhiều người lắc
đầu từ chối mua vé số nhưng lại sẵn lòng rút tiền ra cho bà hai ngàn đồng hoặc
năm ngàn đồng. Đương nhiên là bà từ chối, không lấy. Người cho tiền xin lỗi bà
và giải thích rằng họ rất thương những người nghèo, muốn giúp một chút đỉnh dù
là nhỏ nhoi nhưng không thể giúp theo kiểu cho người nghèo hai ngàn đồng khi
phải nộp cho nhà nước tám ngàn đồng. Bởi họ thừa biết trong mỗi tấm vé số có
giá 10 ngàn đồng, người bán vé số chỉ kiếm được hai ngàn đồng tiền hoa hồng.
Chính vì không muốn cầu may để rồi nộp tiền cho
một hệ thống tham nhũng mập mạp nên nhiều người không chấp nhận mua vé số nhưng
lại sẵn sàng bỏ ra số tiền ngang với một tấm vé để tặng cho người bán già yếu,
nghèo khổ, đó là phong cách của người Sài Gòn. Nhưng rất tiếc, bà Hạt không
quen nhận tiền theo cách đó nên đời bà vẫn thiếu đói. Nếu làm ăn xin, bà lại e
rằng mình lấy mất một phần của bố thí của nhiều người già ăn xin khác có sức
khỏe kém hơn bà rất nhiều. Hơn nữa, sống ở Sài Gòn hiện tại, muốn ăn xin cũng
rất khó.
Người ăn xin
không có đất sống
Một em bé người gốc Quảng Nam, cha mẹ mất sớm,
cách đây hơn 10 năm, bà nội phải bế em chạy trốn lực lượng săn bắt ăn xin ở Đà
Nẵng để vào Sài Gòn tiếp tục lây lất kiếm ăn, cho biết:
“Chạy bữa trưa mất bữa tối, áo quần rách hết
không có mà mang. Cha mẹ mất hết không biết nhờ ai. Họ cho bữa, lâu lâu mỗi
người cho vài lon gạo về nấu ăn, để dành nấu ăn. Với nấu ít thôi vì nấu ra
không có chi ăn, ăn không hết.”
Theo em bé này, thời gian gần đây, việc ăn xin
hết sức khó khăn bởi lượng người giả tàn tật để xin ăn tăng vọt, làm cho người
ta mất hết thiện cảm với người ăn xin. Mà những kẻ giả khổ đi ăn xin lại có
chương trình, bài bản để làm người khác động lòng thương, khi hành nghề xong,
họ có nhà cửa để trở về, khỏi bị dân phòng, công an hỏi thăm.
Trong khi đó, những người nghèo xin ăn chân
chính như bà cháu cậu lại bị người ta hất hủi, dân phòng rượt, công an có thể
bắt nhốt bất kì giờ nào. Hơn nữa, sắp tới đây, thành phố có luật mới, sẽ bắt
tất cả những người lang thang ăn xin như bà cháu của cậu đưa vào trại giáo
dưỡng hoặc trại tế bần và trung tâm bảo trợ xã hội để ở đó suốt ngày, đi làm,
đến giờ lại được đánh kẻng về ăn cơm.
Với cậu bé này, không có gì đáng sợ hơn chuyện
này. Điều này làm cậu nghĩ đến những người bắt chó trộm, họ sẽ có đất sống tại
Sài Gòn trong đợt này. Cũng giống như tại thành phố Đà Nẵng trước đây, những
người bắt trộm chó vốn dễ gặp nguy hiểm, dễ bị đánh chuyển hẳn sang nghề săn
bắt người ăn xin để nhận thưởng. Chỉ trong vòng hai tuần, thu nhập của họ đạt
đến con số vài chục triệu đồng nhờ vào săn bắt người ăn xin.
Lúc đó, mức thưởng của thành phố Đà nẵng cho
việc phát hiện và tố giác một người ăn xin bằng một cú điện thoại đến lực lượng
thanh niên xung kích hoặc công an sẽ là 250 ngàn đồng. Có người mỗi ngày săn
được hàng chục, thậm chí vài chục người ăn xin, ngoài ra, họ còn tổ chức đường
dây dụ người ăn xin vào thành phố Đà Nẵng để săn hoặc cho tiền, gài thế những
người mù bán chổi để săn.
Sắp tới đây, Sài Gòn có lệnh bắt người ăn xin
đưa vào trung tâm bảo trợ xã hội, cậu bé này lại linh cảm thấy rằng sắp tới
đây, sẽ có một đội ngũ bắt chó trộm đổi nghề, chuyển sang săn bắt người ăn xin
ở Sài Gòn để nhận thưởng. Rồi đây cuộc đời cậu chẳng biết sẽ trôi dạt về đâu.
Mùa Đông, bao giờ cũng là mùa lạnh, đặc biệt, nó
rất lạnh khi tâm hồn con người trở nên lãnh cảm với nỗi đau đồng loại.
Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.
304Đen –
Lượm lặt trên trang mạng
No comments:
Post a Comment