304Đen mời quý anh chị đọc một bài viết cũ từ Việt Nam, xót xa và thương
cảm cho người trong cuộc
Chuyện
"đỡ lắm" ở quán cơm Nụ Cười
TT - 11g, quán cơm xã hội Nụ Cười (6 Hồ Xuân Hương,
quận 3, TP.HCM) mới bắt đầu bán phiếu. Nhưng mới hơn 10g, tôi thấy một người
đàn ông trạc 60 tuổi, gầy gò, áo quần bạc thếch, đứng trước cửa quán.
Ông im lặng chăm chú đọc những
tấm bảng treo trước quán: : “Cơm trưa 2.000 đồng - vào cửa tự do”; thực đơn:
“Gà kho gừng - Xào chua ngọt - Canh cải thịt bằm - một miếng đu đủ - Cơm canh
không hạn chế - Trà đá miễn phí - Giữ xe miễn phí”.
Thấy ông đứng ngoài nắng, một
cô tình nguyện viên vội bước ra mời ông vào. Ông cứ chần chừ rồi rụt rè hỏi:
“Thiệt không cháu, hai ngàn?...”. Cô tình nguyện viên cười: “Dạ, thiệt mà, bác
chịu khó vào ngồi đợi tí. 11g bác đến quầy này mua cái phiếu rồi vào lấy
cơm...”.
Nụ cười của khách hàng
Có lẽ không riêng gì người đàn
ông ấy, nhiều người mới đến quán lần đầu đều hỏi như vậy. Rồi khi đã mua cái
phiếu 2.000 đồng và bưng khay cơm có nhiều ngăn đựng đầy đủ những món ghi trong
thực đơn cùng muỗng, nĩa bọc trong miếng giấy lau trắng toát, đến ngồi ở chiếc
bàn sạch sẽ... thì không hỏi nữa mà ai cũng nói: “Đỡ lắm...”.
Như ông Nguyễn Văn Dương, 65
tuổi, đang bị bệnh gan cũng phải ráng đi làm bảo vệ ở Bệnh viện Da liễu, vừa ăn
miếng đu đủ tráng miệng vừa nói: “Hôm khai trương, tôi qua thấy bữa cơm có hai
ngàn mà ghi “sạch, no, ngon, thân thiện”, cứ ngờ ngờ, nhưng ăn rồi mới thấy y
như vậy. Có cái quán này đỡ lắm...”. Đỡ làm sao? Ông chứng minh cụ thể: “Thường
tôi ăn bữa hết 19.000 đồng, ăn ở đây dư ra được 17.000, tuần ba bữa, gom lại,
bù vào tiền khám bệnh, khỏi ngửa tay xin thêm con cái...”.
“Đỡ lắm” là hai từ tôi nghe nhiều nhất
ở quán. Tôi gặp nhiều người trong số 250 khách của quán hôm ấy (mỗi buổi quán
bán 250 suất, vào các trưa thứ hai, tư, sáu), hầu hết ai cũng nói đi nói lại
hai từ ấy. Mỗi người có một hoàn cảnh riêng, cái “đỡ lắm” của người này khác
với cái “đỡ lắm” của người kia, nhưng tất cả đều giống nhau là bữa cơm ở quán
đều giúp họ giảm nhẹ phần nào những khó khăn, nhọc nhằn, lo toan mà họ luôn
phải mang vác trên đường đời.
Với cháu Hùng, 13 tuổi, ở Tuy
Hòa, đi bán vé số, thì ngoài chuyện “ăn được miếng thịt gà kho sả ngon quá chú
ơi”, cái “đỡ lắm” của cháu là “dư ra thêm được mấy chục ngàn gửi về phụ mẹ nuôi
em”. Vì cha cháu mất rồi, mẹ ở quê nhà phải nuôi ba đứa em của cháu mà chỉ dựa
vào gánh rau cải tròng trành...
Với số tiền ít ỏi đó, hằng ngày
ông phải tìm về tận khu Vườn Chuối để ăn đĩa cơm “nhiều cơm, ít đồ ăn” và trả
12.000 đồng. Giờ đây, với ông, ăn bữa cơm 2.000 đồng “no, ngon, sạch...” tất
nhiên đỡ lắm. Biết vậy, nhưng điều tôi không ngờ là nhờ những bữa cơm của quán
Nụ Cười mà trong tuần qua ông... tắm được vài lần. “Có dư đồng tiền mới tắm
được, mỗi lần tắm mất 5.000 đồng chớ có ít đâu...”.
Tất nhiên, đến với quán cũng
có những khách khá đặc biệt, như một anh nọ, ăn xong đứng dậy cứ gật gật đầu,
hỏi quán bán đến mấy giờ rồi đi. Một đỗi sau, bất ngờ anh chở đến hai bao gạo,
bỏ xuống rồi đi, không chịu nói tên nói tuổi. Một anh khác mặc quần lửng áo
thun, ăn xong hỏi quán có bao nhiêu người phục vụ, không biết để làm gì, té ra
anh đi mua 20 ly sữa đậu nành đem lại quán: “Cho mấy em phục vụ uống, thấy em
nào cũng tận tình, thương quá...”.
Như bốn em học sinh lớp 6, lớp
7 ăn xong chưa chịu về, cứ ngồi xầm xì với nhau, rồi một em đến quầy mua một
cái phiếu nữa. Một anh tình nguyện viên ân cần hỏi: “Em ăn chưa no à? Sao không
lấy cơm thêm?”. Em rụt rè đáp: “Dạ không, no lắm rồi ạ. Cho cháu mua phiếu
nhưng không lấy phần ăn nữa, cháu xin góp cho quán ấy mà”.
Nụ cười tình nguyện viên
Trong sổ tay tình nguyện viên
của quán ghi rất rõ: “Quán cơm xã hội Nụ Cười luôn chào đón những tình nguyện
viên mới. Các bạn sẽ được phân công theo nhóm, và dù có thực hiện nhiệm vụ gì
thì tình nguyện viên chúng ta phải thật sự hòa nhã, vui vẻ...”. Tình nguyện
viên được chia làm bảy nhóm: nhóm P (bán phiếu), nhóm R (rửa khay cơm), nhóm B
(bếp)...
Mới hoạt động được năm ngày mà
nhóm nào cũng thừa người. Nhiều bạn trẻ đến, quán đành phải hẹn hôm sau. Sáng
sớm đến quán, xuống bếp tôi thấy ai cũng cặm cụi làm việc như trong một nhà
hàng chuyên nghiệp: hai cô gái rửa rau, hai cô xắt thịt, một cô đang đun chiếc
xoong to, hai cô khác tỉ mỉ lau những chiếc khay...
Hầu hết các cô đều là sinh
viên, nhân viên ở các công ty, trừ cô đang đun chiếc xoong to làm món gà kho
gừng. Đó là cô Thường, bán hột vịt lộn - cháo lòng ở lề đường Hồ Xuân Hương,
đối diện với quán. 12g cô mới bắt đầu bán. Bán đến tối, dọn hàng xong là mẹ con
cô lại tất tả chạy qua quán làm thịt, cá, ướp sẵn đâu vào đó rồi mới về, và
sáng sớm cô lại đến nấu, kho...
9g, quán còn vắng, bỗng một
chiếc ôtô màu đen bóng loáng dừng ngay trước quán. Một người ăn mặc tươm tất
bước xuống, xăm xăm đi vào và không nói không rằng, anh kéo những chiếc bàn kê
lại cho ngay ngắn rồi rút chiếc khăn lau bàn ghế. Hỏi ra mới biết anh là Hùng,
tài xế của một công ty viễn thông. Sáng anh đưa giám đốc đến cơ quan và đánh xe
về đây làm tình nguyện viên, trưa lại đến đón vị giám đốc. Anh thuộc nhóm T
(trật tự), nhưng khi chưa có khách anh làm đủ việc: lau bàn ghế, chuẩn bị bình
nước đá, xếp ly... Khách đến, anh đứng ngoài nắng đón khách, hướng dẫn để xe.
Có khách đi xe lăn đến, anh nhanh nhẩu bế khách vào tận bàn, móc tiền mua chiếc
vé và nhờ người vào lấy cơm cho khách...
Một nội dung ghi trong sổ tay
tình nguyện viên đã toát lên rất rõ ở nơi này: “Hòa nhã, vui vẻ”. Tôi thấy
thêm: sự trân trọng và lòng yêu thương. Chính điều đó đã làm an lòng những
người khách bước vào quán, nhất là những người khách đang rơi vào cảnh khốn
khó, đói nghèo nhất trong cuộc đời này, như anh Hùng lượm ve chai đã ứa nước
mắt nói: “Từ trước tới giờ mình có được ai mời chào gì đâu...”.
HÀNG CHỨC NGUYÊN
Báo Tuổi Trẻ đăng ngày
22/10/2012
304Đen
- Llttm
No comments:
Post a Comment