Bài không tựa từ bạn trẻ trong nước
Đặng
Diễm Bích Chi, từ VN.
Trước giờ vẫn nghe câu “Thắng làm vua, thua làm giặc”
và “Kẻ thắng viết nên lịch sử”, nhưng chưa từng thấm thía nó như lúc này !
Ngày còn cắp sách đến trường, mỗi thứ hai đứng chào
dưới cờ tổ quốc, gào lên cùng lũ bạn “…cờ in máu chiến thắng…” mà không biết
rằng lá cờ ấy cũng có thấm máu của người thân mình, những dòng máu bị rẻ khinh,
không được thừa nhận!
Khi người ta cố nhồi nhét hình ảnh về một đấng
lãnh tụ vĩ đại, toàn năng vào đầu óc non trẻ của tôi, tôi đã không kháng cự,
chỉ đôi lúc tự hỏi một cách lén lút: “Thật là có con người như Thánh sống thế
ư?” Bỡi vì đôi khi những gì họ nói trước sau bất nhất. Họ chẳng bảo “Không có
gì tuyệt đối và toàn vẹn” đấy sao? Hay có ngoại lệ?
Ngày đó ngây thơ đến mức nằm trong phòng đọc bài học lịch sử oang
oang, không ngừng mắng chửi “ngụy”, “tay sai”, mà không nhớ rằng ba mình từng
khoác áo lính của Việt Nam Cộng Hòa !
Khi người ta dạy cho tôi phỉ
báng những người lính “ngụy”, coi khinh họ như nhưng kẻ không có lương tâm,
những kẻ bán rẻ tổ quốc, những con người máu lạnh, giết người không gớm tay...
Thì tôi, đã thấy những người lính sa cơ ấy rất
hiền lành, là những người cha, người chồng mẫu mực, những người nông dân không
ngại vất vả ngoài đồng.
Thì tôi, thấy trong ánh mắt họ một nỗi đau bất lực vì không bảo vệ
được tổ quốc của mình!
Thì tôi, thấy họ loay
hoay tìm cho gia đình mình một con đường tươi sáng khác để đi. Họ không ngồi đó
và khóc cho một quá khứ tươi đẹp đã mất, đã bị cướp mất!
Tôi đã thấy họ dạy con họ yêu tổ quốc, yêu cội
nguồn, và trân trọng tình thân! (xin đừng đánh đồng như cái cách người ta đang
giả vờ tự lừa dối nhau, tổ quốc không bao giờ nên hiểu là “người chiến thắng”,
và “người chiến thắng” cũng không phải là tổ quốc, nếu như hôm nay tôi nói tôi
chẳng có chút cảm tình nào đối với “người chiến thắng” thì không có nghĩa là
tôi không yêu đất nước của tôi.)
Tôi đã thấy họ tìm được một cuộc sống tốt đẹp
hơn nơi đất khách, nhưng cái nhìn của họ vẫn hướng về nơi này một cách khắc
khoải. Bởi lẽ, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp họ đã bị đẩy đi xa, quá xa, nơi họ
được sinh ra và lớn lên, nơi còn có những người thân còn ở lại! Họ có thể trở
về, nhưng họ sẽ không trở về, tôi biết thế, không phải vì họ chê cố hương nghèo
khó!
Khi người ta nói họ là những kẻ “vong quốc”, tôi
sẽ lắc đầu bảo rằng không phải, họ là những người “vọng quốc” (luôn luôn hoài
vọng về tổ quốc của mình).
Khi người ta bảo rằng họ ở bên kia bờ biển đang
tìm mọi cách phá hoại an ninh quốc gia, thì tôi lại tin rằng, họ đã bày tỏ một
nỗi thất vọng khôn xiết về cách “trị quốc” của “kẻ thắng”, họ đang bày tỏ niềm
xót thương với những số phận đang ngày ngày tìm đến nhau trong niềm an ủi và hi
vọng, dù là nhỏ nhoi. Họ đang cất lên tiếng nói giúp những người mà họ nghĩ
rằng “thấp cổ bé họng”.
Không có triều đại nào vĩnh viễn, thì sao cứ mãi lừa mị nhau về
cái gọi là “muôn năm”?
Khi người ta gọi bác tôi, ba tôi và anh tôi là
“giặc” thì tôi vẫn cứ tự hào về họ, những người đàn ông Việt Nam đúng nghĩa!
Khi người ta gọi họ là “ngụy” thì tôi vẫn vô
cùng kính trọng và yêu thương họ ! Bản chất không nằm ở tên gọi và lịch sử cũng
không thuộc về kẻ chiến thắng !
Tôi sẽ ngẩng cao đầu vì là cháu, con và em của họ!”
Đặng Diễm Bích Chi
Bài
viết của một người trong nước.
Cô
Hân Phan, sinh năm 1979, tốt nghiệp ngành Luật, đang là Giám đốc của một công
ty Truyền thông ở Sài Gòn đã viết một đoạn văn khiến Việt Cộng nổi
điên. Đoạn văn như sau:
“Hơn 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy
đầy đường… trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động? Dù
nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có, tương lai cho
con cái không có… nhưng bia rượu chảy tràn lan mỗi ngày trong quán nhậu. Người
ta được ru giấc suốt hơn 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm no,
áo ấm.” Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm
giàu, làm giàu, làm giàu! “Doanh
nhân
là chiến sĩ thời bình.” C.! Tôi ỉ. vào cái khẩu hiệu sặc mùi con buôn, đầy
phân chợ trời đó! Tiếng súng không còn nổ ngoài đường.
Một cuộc chiến khác đậm chất mafia, côn đồ, đảo Sicily chắc còn phải chào thua
nhà cầm quyền việt nam trước khả năng dùng “luật im lặng” của họ với
dân mình. Cuộc chiến đó là rình mò, là theo dõi, là cấm cản, là kiểm duyệt, là
vu cáo, là bắt bớ, là dùi cui, là tù đày, là chết không lý do, là bị bịt
miệng tại tòa, là con cháu theo lời lãnh đạo cầm gậy gộc ra ngoài
đồng ức hiếp ông bà cha mẹ chòm xóm của mình vì họ đang
giữ đất.
Trong khi họ giữ đất cho ai? Những đứa thanh niên đó nó đang nghĩ gì
khi quay lưng lại với dân tộc mình? Ðơn giản thôi. Nó tin rằng nếu trung thành
với cái thể chế mà nó đang phục vụ, thể chế đó
sẽ cho nó công việc ổn định, đặc quyền, đặc lợi hơn người. Vậy là nó
nhắm mắt làm theo, coi nhân dân là cỏ rác, cũng vì lợi ích cá nhân … gia
đình nó - nếu nó có nghĩ tới. Chứ ngoài ra, liệu còn cái lý tưởng cao đẹp
nào có thể tin vào lúc này? Ðừng nói với tôi là “lý tưởng Hồ Chí
Minh” hay “lý tưởng cộng sản” nhé! Hỏi những đứa mặc áo xanh cán bộ đoàn
thử xem, nó nói có trôi chảy không? Tôi đã thử rồi, rốt cuộc là ngồi
im nghe tôi nói huyên thuyên toàn những điều mà trường học gọi là “phản động.”
“Cuộc chiến này được khoác lên chiếc áo bảo vệ hòa bình, tự do, hạnh
phúc. Còn bên trong là để bảo vệ quyền lợi, quyền lực cho một nhóm
người gắn kết với nhau bằng những chiếc răng cùng gặm vào xương máu người
nghèo, người thất học, người bán buôn lương thiện hàng ngày. Những người mỗi
ngày chỉ biết tạ ơn trời phật đã cho chúng con một ngày yên ổn
làm ăn, không bị cán bộ thuế đến nhũng nhiễu, không bị CSGT
thổi phạt kiếm ăn, không bị đội dân phòng rượt đuổi, không bị ông
chủ đẩy vào toa-lét để sờ soạng, không bị cắt tiền tăng ca,
không bị cho ăn cơm thiu ngộ độc, không bị bệnh đột ngột phải
vào bệnh viện nằm gầm giường chờ chết…
Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống
cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình.
Họ còn biết làm gì nữa? Và khi họ chăm chắm vào tiền và
sự yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi,
bọn này là sản phẩm của công thức: Bên trên, chúng nhìn thấy cách hành
xử của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật + Bên cạnh, chúng nhìn
thấy những con người thờ ơ với người khác, chỉ còn biết nghĩ tới
mình + Bên dưới, chúng nhận ra một đám người khổ sở, sợ sệt,
yếu ớt = Chúng chợt nhận ra chúng có khả năng luồn cúi bên trên,
tránh né bên cạnh… ức hiếp bên dưới.”
Bọn đó tập trung vào các cơ quan công quyền, làm quản lý, làm công an, làm
công chức,… làm “đầy tớ” của nhân dân! Bọn công bộc đó đã cùng nhau đẩy những
cụ già bỏ quê bỏ xứ, lên Sài Gòn ngồi vạ vật dầm mưa dãi
nắng suốt ngày đêm, ngày này qua tháng nọ để kêu oan. Tôi sợ bọn
chúng vì bọn chúng đông quá, đông như kiến cỏ. Chúng nhan nhản khắp
nơi, ngày ngày bóp chết mọi ước mơ, triệt tiêu mọi khao khát, thêm sự dốt
nát của chúng vào nữa là hoàn hảo để tạo ra một nền kinh tế xã hội
thụt lùi đến chóng mặt, quay cuồng trong dối trá và danh lợi. Ðáng
sợ hơn, cuộc sống ấm êm no đủ của chúng nhờ vào tính
cơ hội – thu vén lại là sự thèm khát của những tầng lớp khác. Khiến
cho những con thiêu thân non trẻ khác lao vào như một cơ hội
ngàn vàng.
Có người lo sợ hỏi tôi rằng, nếu Cộng Sản sụp đổ thì tương lai
Việt Nam sẽ ra sao? Tôi hỏi ngược rằng theo bạn thì chế độ hiện
nay thế nào? "Cộng Sản Việt Nam là chế độ tồi tệ nhất!"
người bạn đó trả lời. Vậy nên tôi cũng trả lời cho bạn rằng:
"Điều tồi tệ có thể sẽ tới nhưng sẽ không tồi
tệ bằng hiện nay vì Cộng Sản Việt Nam là chế độ tồi
tệ nhất!" "Hãy mạnh dạn lên, chúng ta hãy cùng xóa sổ cái
chế độ hèn với giặc ác với dân này!".
Người chuyển bài – HHM - USA
No comments:
Post a Comment