Luật… bá đạo.
Hôm rồi, khi vào
mạng VN express, một trang thuộc biên chế của nhà nước Việt cộng, tôi đọc thấy
một số bản tin trong mục pháp luật như sau:
1. Ghen tức vì người "trong mộng" chuẩn bị lấy chồng, Tuấn Anh cầm
dao đến nhà đoạt mạng cô gái rồi bỏ trốn. Ngày 17/5, Công an tỉnh Nam Định đã
khởi tố,tạm giam Phạm Tuấn Anh, 23 tuổi, để điều tra về hành vi giết người.
Tuấn Anh có cảm tình với Thi nhưng bị cô gái từ chối, Đêm 15/5, Anh đâm Thi
nhiều nhát rồi bỏ trốn, Thi tử vong.
2. “Sát hại bạn gái vì bị từ chối yêu. Bị nói lời chia tay, Long vác dao đến
nhà sát hại bạn gái. Công an huyện An Lão (Hải Phòng) đang điều tra vụ sát hại
bạn gái ở xã An Tiến. Kẻ gây án là Nguyễn Văn Long ,18 tuổi.( 5/5/15)
3. Trước đó 6/4 có bản tin hãi hơn: ”Nghịch tử hại bố trong đêm. Sau chầu nhậu,
Mạnh về nhà hỗn hào với bố, cầm chày đánh và khống chế, ép bố viết giấy chuyển
nhượng nhà đất khiến đấng sinh thành tử vong”.
Đọc sách báo, tôi th ấy những ngày sống
dưới thời Việt Nam Cộng Hòa, không phải là không có kẻ thất tình, không phải là
không có kẻ bất hiếu. Nhưng cung cách hành động theo kiểu côn đồ, vô giáo
dục này hầu như không thấy có ở trên các trang báo tại miền nam trước ngăy
30-4-1975. Nếu có thì cũng là một con số qúa nhỏ không làm cho người người kinh
hãi, khủng hoảng. Hoặc không thấy là bởi vì, ở đó có một nền giáo dục đặt nền tảng trên khuôn mẫu đạo đức, luân lý
của xã hội và tôn giáo. Ở đó, trẻ đến trường được học về Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín
Trung, được học về lòng bao dung, tôn trọng lẫn nhau. Được học yêu thương trong
nghĩa đồng bào, bảo vệ tổ quốc và giống nòi. Không một trường học, lớp nào mà
không có khẩu hiệu “ Tiên học lễ hậu học văn” hay “Ngày nay học tập ngày mai
giúp đời”.
Nhưng sau khi cướp được chính quyền tại miền nam vào 30-4-1975 và trước đó ở
ngoài bắc vào sau 2-9-1945, Cộng sản đã triệt tiêu nền giáo dục nhân bản, đạo
đức và luân lý của xã hội, rồi thay thế vào đó là nền văn hóa vô gia đình, vô tôn giáo, rập khuôn theo kiểu “đạo đức” Hồ chí
Minh, một thứ đạo đức vô luân giết vợ đợ con. Một thứ “đạo đức” phải “ căm thù
và đoạn tuyệt với bố mẹ” phải thoát ly cuộc sống của gia đình. Một thứ đạo đức
vô tổ quốc, bán rẻ giang sơn và nòi giống cho kẻ thù phương bắc vì quyền lợi
của đảng phái. Kết qủa, sau 40 năm áp đặt nền giáo dục vô đạo này cho hai
thế hệ, loại “ hỏi ý” côn đồ như những bản tin trên đã xuất hiện nhan nhản trên
các loại báo chí, truyền thông từ tỉnh, thành đến trung ương của nhà nước Việt
cộng. Sự xuất hiện này xem ra đã làm cho đời sống của người dân bất an, nhưng
có lẽ lại là tín hiệu reo vui của nhà nước và băng đảng Việt cộng.?
Thứ nhất, nó báo cho nhà nước biết việc áp bức người dân học tập và làm theo
gương “đạo đức” HCM đã nở hoa. Vì các loại tội phạm và tệ nạn đã tràn lan và
đang tàn phá xã hội. Thứ hai: Nó ngầm thông báo đến người dân là phải tiếp tục
đáp ứng những yêu cầu, hỏi ý còn bá đạo hơn thế do chính nhà nước đưa ra. Muốn
từ chối, chống đối là đồng nghĩa với tai họa.
Về điểm một. Hãy nhìn con số thống kê về những tệ nạn xã hội hôm nay như: thanh
thiếu nữ phá thai, học sinh nam cũng như nữ, đánh đấm, lột quần áo nhau ra, đâm
chém giết nhau ngay trước cổng trường. Rồi nạn đĩ điếm, hộ lý, trộm cướp lan
tràn khắp phố phường, khắp mọi cơ quan, lan đến đường quê. Hay những loại tội
đại ác, đại nghịch giết cha mẹ, ông, bà, chú bác… thì thấy thành qủa của cái
lối giáo dục đào tạo theo gương “đạo đức” của HCM ra sao. Đến nay, mới có
khoảng 5 đến 7% dân số đi theo cái lối giáo dục này, nó đã gây tác động vào xã
hội, đã tạo ra các tệ nạn kinh hoảng đến như thế. Nếu chẳng may, có khoảng từ
10- 15% dân số trung thành với “đạo đức” HCM, không biết gian trá và tội ác sẽ
tàn phá xã hội ta ra sao? Có nhiều phân tích cho thấy rằng, cộng sản chỉ có thể
tồn tại trong một xã hội vô văn hóa, nhưng đầy gian dối do chính chúng tạo ra
để “ người ta phải nói dối nhau mà sống” (TQT). CS tuyệt đối không thể tồn tại
trong một xã hội có đủ văn hóa nhân bản, luân lý và đạo đức. Đó là lý do tại
sao, CSVN ngày đêm tuyên truyền và áp đặt cái lối giáo dục bá đạo, theo gương
Hồ chí Minh vào mọi tầng lớp dân chúng.
Về điểm hai: Nhìn chung, cả ba bản tin trên đều có một chủ đích: Kẻ thủ ác, đưa
ra những đòi hỏi, những yêu cầu hay là hỏi ý mang tính cưỡng đoạt, khống chế
đối tác. Kết quả, vì không nhận được câu trả lời đáp ứng, thuận tình theo ý
muốn, chúng liền tặng cho đối tác mà trước đó năm bảy giây, một phút có thể còn
được coi là người chúng thương yêu, qúy trọng nhất, bỗng trở thành nạn nhân,
lãnh trọn những nhát dao “đạo đức” Hồ chí Minh, mất mạng. Điều này thật ra
không lạ. Bởi vì, chính bản thân Hồ chí
Minh cũng đã từng đưa ra những yêu cầu bá đạo, đầy tính cưỡng đoạt, khống chế
tồi tệ như thế. Rồi sau khi được thỏa mãn, HCM còn bất nhân, bất nghĩa lên
án những đối tác đã bị cưỡng đoạt tài sản, hay tình cảm kia như là những tội
phạm ghê gớm để tặng cho họ những con dao, nhát búa. Nạn nhân thời mất mạng
sống, phần gia đình của họ thì dở sống dở chết. Trong số có hai trường hợp điển
hình. Đó là trường hợp của bà Nguyễn thị Năm và cô Nông thị Xuân!
Thực tế, nếu đem trường hợp của Hồ chí Minh ra so sánh với trường hợp của
Nguyễn đức Nghĩa, ( tử từ vì tội giết người tình với hành vi côn đồ) hay bất cứ
một tử tù nào phạm cùng một loại tội tương tự, thì hành động của Hồ chí Minh còn man rợ, tàn độc, đáng nguyền rủa hơn
gấp nhiều lần. Bởi lẽ, các tội phạm có thể thủ ác trong nhất thời, mất lý
trí. Y còn sợ tội nên chạy trốn. Kế đến, đối tác của y đã trưởng thành, có tự
do giao du và cũng chưa có con với tội phạm. Trong khi đó, Xuân còn ở tuổi vị
thành niên, không được tự do chọn lựa, hẳn nhiên là đã bị bắt, bị cưỡng hiếp
trong một thời gian dài, đã có con với Hồ, nhưng vẫn bị HCM tặng cho một cái
búa và quăng xác của Xuân ra đường để gỉa tai nạn lưu thông. Lúc đó, nếu chẳng
may có chiếc xe nào chạy qua, dù có gây ra tai nạn hay không thì cũng bị buộc
vào cái tội gây tai nạn chết người và lĩnh án thay cho HCM. Phần y ngồi cười!
Nhưng trời cao có mắt, đã chẳng có một chiếc xe ma nào chạy trên quãng đường đó
để gánh tội cho HCM. Nếu xét trên dấu tích và căn bản gây tội ác. Hồ chí Minh,
bá đạo gấp nhiều lần những tử tội trên. Ở trường hợp giết bà Nguyễn thị Năm
cũng thế, Y đã quyết tâm, viết ra một bản cáo trạng vu khống cho bà phạm nhiều
tội ác để giết bà và theo đó mà giết những người khác. Rõ ràng y có một tâm địa
cực độc ác thuộc loại không thể nào có thể cải tạo được. Kết qủa, theo Luật của kẻ bá đạo, HCM đã không bị đưa ra pháp trường,
còn được bầy đoàn đảng cộng sản ca tụng và thi đua, quyết tâm học tập theo gương
“đạo đức” của “bác”. Hãi chưa!
Trở lại việc hỏi ý kiến, và sự trả lời. Tôi cho rằng, bắt nguồn từ việc tìm
kiếm những điều hay, điều tốt đẹp, điều khôn ngoan, điều bổ túc mà người đi hỏi
không có, hay không đủ thì ai cũng có thể làm. Làm trong sự tôn trọng đối tác,
chấp nhận nguyên tăc bình đẳng, tự do của đối tác. Với tập thể, chuyện hỏi ý
dần biến thành một nguyên tắc dân chủ, là đi tìm lấy quyết định chung tốt nhất
cho một vấn đề đã bàn thảo. Rộng rãi hơn, biến thành một cuộc trưng cầu dân ý
về một quyết định trọng đại cho đất nước, hay một cuộc bầu cử trên toàn diện
lãnh thổ…. Tiếc rằng phương cách, hay quy lệ hỏi ý kiến này không hề được tôn
trọng trong chế độ cộng sản, nơi mà đảng
cộng sản đã tự viết ra mệnh lệnh “đảng cộng sản…là lực lượng lãnh đạo nhà nước
và xã hội” (điều 4). Điều 4 này, tự nó trở thành căn nguyên, đầu mối cho mọi
loại tội ác phát sinh. Từ sự cưỡng đoạt vô đạo lý này, CS đã tự cho mình là
kẻ lãnh đạo tuyệt đối trên tất cả mọi sự kiện, kể cả việc đứng trên luật pháp
và dân tộc. Nó hủy bỏ công quyền và quyền bình đẳng của con người. Từ đó, những
việc CS gọi là hỏi ý kiến, nó chỉ là một trò hề, mang tính chất thông báo phô
trương.Trong thực tế, nó là sự cưỡng đoạt, đòi buộc mọi đối tác phải tuyệt đối
thi hành những điều mà CS đã viết ra trong bản dự thảo. Điển hình:
a. Dự thảo gọi là hiến pháp 2013.
Có lẽ độc gỉa chưa quên câu chuyện nhà nước Việt cộng “ kêu gọi” nhân dân đóng
góp ý kiến về việc sửa đổi hiến pháp vào năm 2013? Kết quả, một nhóm có 72
người, được mô tả là bao gồm thành phần trí thức, nhân sỹ, các cựu đảng viên,
cựu viên chức cộng sản, cựu “ trí thức” ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản, cùng
hồ hởi ký tên viết kiến nghị và giao cho một ủy ban do một cựu viên chức nhà
nước, nghe nói là đồng chí cựu bộ trưởng tư pháp VC đứng đầu phái đoàn đem đến
tận nhà… quốc hội để trình bản kiến nghị này. Chuyện buồn cười để đời là, ngay
khi Việt cộng chưa hề nhắc gì đến bản góp ý kiến ấy, mới chỉ nghe Nguyễn phú
Trọng nói xa xa là “ bỏ điều 4 hp là tự
sát”. Nghe thế, viên trưởng phái đoàn tự nhiên bị ướt quần, vội vàng xin
rút tên ra khỏi cái danh sách những ngươì ký tên gởi kiến nghị! Đến đây, ai
cũng biết, nó là một trò hề được đạo
diễn từ cả hai phía. Phía “kêu gọi” đóng góp ý kiến và phía “ quyết tâm làm
trò” gởi kiến nghị!
Tuy nhiên, cũng trong thời gian đó, dù biết rất rõ trò hề của nhà nưóc Việt
cộng trong việc họ kêu gọi công dân đóng góp ý kiến về việc sửa đổi HP. Hội
Đồng GMVN trong tinh thần nhân bản, vẫn gởi đi một Lá Thư góp ý. Phải thành
thực mà nói rằng, Lá Thư góp Ý của HĐGMVN như một làn Gío Mới, một chuyển bến
tốt lành, không phải cho riêng ai, mà cho tất cả mọi người Việt Nam. Nội dung
Lá Thư có khả năng làm thay đổi hoàn toàn bộ mặt của xã hội và mở ra một hướng
đi chung cho mọi người cùng bước tới trong tin yêu, cùng chia xẻ với nhau mọi
thao thức trong tự tình dân tộc và cùng xây dựng một niềm tin mới cho đất nước.
Lá Thư góp ý này đã nói lên tâm huyết của những người Việt Nam thiết tha đến
tương lai của đất nước và hạnh phúc của dân tộc. Những điểm chính được ghi nhận
như:
Về hình thức, Lá Thư đề gửi cho ” ủy ban dự thảo sửa đổi Hiến Pháp năm 1992” là
một ủy ban đặc biệt nghiên cứu về tiến trình sửa đổi HP 2013, nhưng nó không gò
bó, không mang một hình thức trình diễn, không có hàng chữ dài vô cảm mang nhãn
hiệu “ CHXHCNVN” đi kèm với khẩu hiệu rêu rao của nó ở trên phần đầu trang.
Trái lại, phong cách Lá Thư ngắn gọn, trực diện, nhân văn, trí tuệ. Viết những
điều cần viết. Nói những diều cần nói. Tuy là ngắn, nhưng chứa đựng hầu như tất
cả tâm nguyện, khát vọng, không phải chỉ của người viết, hay của hơn tám triệu
thành viên trong tôn giáo mà họ là đại diện, nhưng có thể là của tất cả mọi
ngưòi, không trừ ai. Bởi vì, suy cho cùng, xét cho tận, tất cả mọi người đều
muốn nói lên một tiếng nói chung, quang minh chính trực là: Chẳng còn một ai
thiết tha quan tâm đến cái hàng chữ quảng cáo vô nghĩa CHXHCHVN nữa. Nên quẳng
nó đi thì hơn. Kết qủa, khi không có hàng chữ đó, mọi người thấy thoải mái,
riêng Lá Thư thì thêm nét đẹp trong sáng, đáng trân trọng hơn.
Về nội dung. Lá Thư mang những lời giảng giải ý nghĩa đích thực của những ngôn
từ, lý lẽ trong cuộc sống nhân bản, mà không ai có thể phủ nhận, hay có thể
tước đoạt được. Trái lại, những quyền thuộc về con người, làm nên phẩm gía con
người như sự tự do, chính trị, đoàn thể, tôn giáo, ngôn luận, tư tưởng là bất
khả xâm phạm. Theo đó, không ai có đặc quyền chính trị, cũng chẳng ai có quyền
từ khước, tước đoạt quyền làm ngưòi của con người mà xã hội tiến bộ đã công
nhận. Kế đến, phải trả quân đội, các lực lượng võ trang, công an, an ninh, tình
báo về với chức năng của họ. Hai tổ chức này không thể thuộc một lực lượng
chính trị nào, nhưng là của toàn dân với nhiệm vụ giữ an ninh, bảo vệ cương vực
và lãnh thổ. Dĩ nhiên những điều tâm huyết, dù có khả năng làm thay đổi cả bộ mặt
và cơ chế của đất nước như thế, cộng sản sẽ không bao giờ biết lắng nghe. Họ không nghe vì đã có điều số 4 và “ dạo
đức” HCM dẫn đường!
b. Dự thảo 4, luật tín ngưỡng, tôn giáo.
Mới đây, HDGMVN, và các tôn giáo bạn lại nhận được một bản hỏi ý kiến khác từ
nhà nước Việt cộng gởi đến. Vừa đọc qua cái tên ” Dự thảo 4- Luật Tín Ngưỡng,
Tôn Giáo” ký ngày 10-4 là rớt mồ hôi hột. Trước tiên, không biết gởi đi là ngày
nào, nhưng phải gởi trả lời trước ngày 05-5-2015. Kế đến, Tôn Giáo nào thì cũng
đã có luật lệ riêng cho người theo tôn giáo ây giữ gìn. Nghĩa là, luật lệ về
tôn giáo thì do các chức sắc có thẩm quyền trong tôn giáo đưa ra, quy định cho
phù hợp với đời sống tìn ngưỡng và sinh hoạt của tôn giáo trong xã hội cho các
tín đồ, bổn đạo của họ đi theo. Nay Việt
cộng, những Kẻ Vô Đạo, vô thần, chuyên nghề đập phá đền chùa, tôn miếu, cướp
của, cướp tài sản của nhà thờ lại đứng ra làm luật cho người Có Đạo thì họ sẽ
làm ra những thứ luật lệ gì? Có phải chăng là để cấm cách, để quy hoạch và đáp
ứng cho nhu cầu vô thần, vô đạo của CS?
Đặt ra câu hỏi vậy thôi, chứ thực ra chẳng cần tìm hiểu làm gì. Bởi lẽ, chỉ cần
đọc đến cái thời hạn gởi trả lời (5/5/15) và kèm theo câu rất ấu trĩ, nếu như
không muốn nói là không có lễ giáo, văn hóa: “ hết thời hạn trên nếu không nhận
được văn bản góp ý của qúy vị, xin được hiểu là đã đồng ý với dự thảo” là biết
cái luật lệ ấy “ gía trị” như thế nào. Theo đó, chả nên để mất thờ giờ, cứ vò
và ném cả thư ngỏ cũng như cái bản dự thảo kia vào đống…. rác, mọi người đều
đoán biết trong cái bản dự thảo ấy đã viết ra những gì, và với những mục đích
gì?” Chắc chắn nó không đi ra ngoài những điểm sau:
1. Cấm cản, kiểm soát. Việt cộng sẽ đặt ra nhiều cái bẫy, nhiều hình thức để
cấm cản và kiểm soát những sinh hoạt của các tôn giáo.
2. Áp đặt hiệu ứng vô thần vào tôn giáo. Để phá hoại đời sống linh thánh của
các tôn giáo, Việt cộng sẽ tìm cách kiểm soát và áp đặt giáo án thuộc hệ vô tôn
giáo, vô thần thánh vào trong việc đào tạo các chức sắc của tôn giáo.
3. Cài cắm, gài người vào trong các tôn giáo với mưu đồ phá họai niềm tin và
đời sống linh thiêng, hợp nhất của các tôn giáo. Để từ đó Việt cộng sẽ cơ cấu
những kẻ vì dảng vì lợi danh để phá hoại đời sống của người dân như Phạm văn
Bồng tức Thích trí Quang. Làm dâm ô, bại họai cửa Phật, hay nhà thờ như Thích
nhuận Tiến (Đồng Nai), Thích thông Anh,( Khánh Hoà) như Phan khắc Từ ( họ đạo
Vườn Soài) Rồi từ những kẻ bất giáo này, CS sẽ dồn ép tôn giáo, làm ô uế cửa
phật, nơi tôn nghiêm, phỉ báng tôn giáo,
phỉ báng thần thánh bằng cách đưa cái đầu lâu của HCM vào chùa, đền miếu, ngồi
ngang hàng với Thần Phật.
4. Và sau cùng, cướp đoạt tài sản của nhà thờ, của các chùa chiền theo diện
quy hoạch để lấy tiền chia nhau hành lạc.
Ngoài những mục đích này ra, có thể còn có những chủ trương mờ ám khác nữa.
Nhưng tuyệt đối không có một điểm đứng đắn nào, tử tế nào, khả dĩ được gọi là
tốt đẹp hay bảo đảm quyền tự do tôn giáo của người dân sẽ được viết ra trong
cái bản dự thảo này. Đã tệ hại như thế, “dự thảo 4, luật về tín ngưỡng, tôn
giáo” là một thứ luật hoàn toàn khác với các luật lệ khi được áp dụng. Khác vì
nó chỉ chế tài phía các tôn giáo, là đối tác buộc phải thi hành luật. Nó không
bao giờ chế tài phía làm ra luật.
Ai cũng biết, luật lệ đều phải áp dụng cho mọi người. Thi dụ, luật hình sự, dân
sự. Luật về gian dâm, trộm cướp, phản quốc thì từ Hồ chí Minh, các viên chức,
hoặc thường phạm đều có thể vi phạm và đều bị chế tài. Riêng luật về tôn giáo
thì chỉ có những “ tội phạm” là người trực thuộc trong các tôn giao mà thôi.
Riêng bộ phận của phía người làm luật ( phía nhà nước) thì sẽ không bao giớ có
thể bị kết tội vi phạm vào luật tôn giáo. Bởi lẻ, toàn là những kẻ vô đạo thì
làm sao có thể vi phạm luật tín ngưỡng và tôn giáo được? Ấy là chưa kể đến
trường hợp, chỉ một giới chức nhỏ nhoi tại địa phương như phường khóm thôn,
cũng có quyền giải thích về những điều khoản ghi trong bản dự thảo này tùy theo
sinh hoạt trong khu xóm của mình! Như thế, nó khác gì cái thòng lọng buộc vào
cổ các tôn giáo, cộng sản muốn xiết chặt lại lúc nào tùy thích. Nếu địa phương muốn được dễ thở thì lại
phải Xin và dĩ nhiên là phải chi tiền để được Cho!
Tóm lại, không một người nào mà không nhăn mặt, khó chịu, bực mình nếu như
không muốn nói là muốn nổi giận, phẫn uất vì những hành động côn đồ của những
tên sát thủ trong những bản tin nhỏ tôi trích dẫn ở trên. Tuy nhiên, theo tôi,
những bản tin này chỉ như một cái gai qúa nhỏ bé, lỡ đâm trúng da thịt chúng ta
mà thôi. Nó thực sự không đáng để đem ra so sánh với những đòi hỏi cưỡng đoạt
côn đồ của HCM với Nông thị Xuân, hoặc những luật lệ bá đạo của chúng với dân
ta. Sự cưỡng đoạt khống chế này không
phải chỉ có trong thời cải cách ruộng đất, thời chiến, nhưng còn là đòi hỏi
cưỡng đoạt trong mọi giây, mọi phút trong đời của chúng ta hôm nay nữa. Đó
là những đòi hỏi lộng quyền, bá đạo, côn đồ gấp trăm lần những đòi hỏỉ mang
tính cá nhân trong những bản tin như cái gai nhỏ ở trên. Nó là một con dao cực
bén đã thọc vào cổ, vào trái tim, vào buồng phổi của tất cả mọi ngườì. Hoặc
gỉa, nó là cái búa tạ đã đập vào đầu vào cổ toàn dân tộc Việt Nam ta. Đó là cái
điều số 4 ghi trong bản văn gọi là HP tự biên tự diễn của nhà nước Việt cộng.
Từ khởi điểm cưỡng đoạt bá đạo này, người dân Việt Nam đã mất tất cả. Mất từ
quyền sống đến công quyền.
Thật vậy. Nếu không có cái điều cưỡng đoạt này, không có gương “đạo đức” HCM, nền luân lý đạo hạnh và văn hóa của
dân tộc ta không thể bị phá sản, sẽ không có nhiều những loại tội đại ác côn đồ
như trên xảy ra. Chưa chắc gì những thanh niên trên xa đà vào tội ác để bị kết
án. Sẽ không có nhiều những tệ nạn trộm cướp, đĩ điếm, ma tuý, đâm chém nhau
như hôm nay. Nếu không có “đạo đức” HCM, tài sản của nhà thờ, của chùa chiên
không bị vi phạm, tôn giáo không thể bị phỉ báng vì Kẻ Vô đạo làm luật cho
Người Có Đạo. Nếu không có điều cưởng đoạt số 4, tập đoàn Cs không thể bám vào
cái đầu lâu của HCM để từ đó thêu dệt, vẽ vời ra, và thay nhau đánh bóng tội ác
để tiếp tục trấn lột máu xương của nhân dân và phục vụ cho mưu đồ bành trướng
Bắc Kinh. Nếu không có cái điều cưỡng đoạt số 4 này, đất đai của ngưòi dân
không thể bị quy hoạch tùy tiện, đất nước không có những dân oan. Không có cái
điều 4 này, những người hy sinh bảo vệ quê hương sẽ có một vị trí sứng đáng
trong lòng dân tộc. Không phải hẩm hiu, bia tàn, nhang lạnh và nằm dưói chân
những nghĩa trang, những ngôi mộ hoành
tráng mang tên “ Liệt Sỹ Trung Quốc” ngay trên đất nước mình. Không có điều
số 4 này, Việt Nam đã không bị mất biển đảo, không thể bị bất cứ kẻ nào vẽ lại
đường biên giới. Dân ta sẽ không gặp đại họa, không bị bất hạnh như hôm nay.
Như thế, điều số 4 này có phải là con dao đã thọc sâu vào trong tim vào buồng
phổi, vào lá gan của từng người, hay như cái búa đã đập vào đầu, vào cổ toàn
thể dân ta hay không?
Điều số 4 này có phải là một thứ luật lệ
của kẻ bá đạo, đang từng giờ, từng phút giết chết cuộc sống của cả dân tộc ta,
hay nó phục vụ cho Việt Nam ta đây?
Hơn lúc nào hết, chúng ta nên nhớ rằng, Nhân quyền, công quyền của ta đã mất,
ta đã như một kẻ nô lệ. Việc ta còn sống
hay chết. Việc ta có bị tập đoàn cộng sản phanh thây, giam cầm, hay tôn giáo,
tín ngưỡng của ta có có bị phỉ báng hay không, không phải là vấn đề để CS quan
tâm. Với CS, dân ta đã bị coi là nô lệ, thì tên nô lệ ấy mang tên Việt Nam hay
Trung quốc cũng chẳng có gì khác biệt. Có chăng là khi đất đai biển đảo và
các công trình kinh tế của ta sau khi đã lọt vào tay Trung cộng thì quan cán CS
được hưởng hàm thái thú, còn ta thêm một cái tròng mới vào cổ mà thôi.
Hỡi thanh niên, học sinh Việt Nam. Hãy tránh xa những trò bá đạo của HCM, đừng
bao giờ dại dột theo gương y để tự gây họa cho mình và cho xã hội.
Hỡi người dân nô lệ, chúng ta chỉ có một con đường duy nhất để đi. Hãy cùng nhau đứng dậy, đập tan xích xiềng,
xé nát tất cả những luật lệ bá đạo của chúng đi. Chúng ta và con cháu chúng
ta phải lấy lại quyền làm người. Lấy lại Tự Do, Công Lý. Lấy lại quyền sống của
một chủng tộc bất khuất trong dòng máu Độc Lập Việt Nam mà Tạo Hóa đã trao cho
chúng ta.
Bảo Giang
5-2015