Ba ơi! Con không hiểu?
Buổi chiều, đang tưới mấy giỏ lan trước sân
nhà, con gái tôi 17 tuổi học lớp 12 từ trường về nắm tay tôi kéo vào phòng
khách vừa mở cặp vừa thuật lại. Trong tiết học văn chiều nay thầy gọi con lên
nói nhỏ: "tan trường đợi thầy tại lớp". Cuối giờ chiều, trong lớp chỉ
con và thầy, ngồi đối diện nhìn con đôi mắt thầy lung linh lạ lắm, lần đầu tiên
trong suốt niên học rất thân ái thầy nhẹ cầm bàn tay trao lại cho con bài kiểm
tra môn văn ngập ngừng nói nhỏ đủ cho con nghe:
"Thầy rất muốn
cho em điểm 9 bài văn này, nhưng không thể, không có gì là phạm quy nhưng không
nên cho ai biết, em về viết lại bằng nội dung khác, ngày mai nộp lại cho
thầy"
Bối rối con cất vội vào cặp cám ơn thầy, bất
giác thầy hỏi con: "gợi mở từ đâu em làm bài này?" con
nói: từ Lễ duyệt binh Đại Thắng 30 tháng 4 vừa qua, thầy không nói thêm chỉ gật
đầu mỉm một nụ cười rất khó tả, mà không thể nào con hiểu nổi, bước ra khỏi
lớp con còn nhìn lại thấy thầy vẫn ngồi đó có thêm điếu thuốc trên môi, nhìn ra
cửa sổ đôi mắt trầm tư...
Con gái tôi nói, Ba biết không, tuần trước,
kiểm tra môn văn học kỳ cuối khóa và cũng để mở rộng thêm kiến thức nghệ thuật
phản biện cho học sinh trước hai kỳ thi tốt nghiệp và đại học, một đề bài rất
khó cho toàn lớp mà mỗi học sinh phải viết lên ý tưởng của riêng mình, đề tài
là một câu hỏi:
"Xung quanh bạn, những thành tựu đổi mới của xã hội đất nước, có thứ nào
có thể sẽ tốt hơn, nếu: (theo suy nghĩ của bạn)...?”
Con tôi lấy từ trong cặp đưa tôi xem bài làm
của nó và cười cười nói: Cái này không phải lỗi tại con mà là tại ngày lễ 30
tháng 4 à nghen, con làm bài theo quan niệm quần chúng, nó xin phép đi thay đồ
bỏ lại tôi ngồi một mình với “tác phẩm” của nó như vầy:
Lê Trần Thu Nguyệt - Lớp 12/A4 - Trường THCS III - Quận... TP/HCM
Môn Văn Học - Đề bài: “Xung quanh bạn, những thành tựu đổi mới của xã hội đất nước, có
thứ nào đôi khi có thể sẽ tốt hơn, nếu: (theo suy nghĩ của bạn)...?”
Bài Làm
Sáng ngày 30 tháng 4 - Trôi theo
dòng người tấp nập Tôi ngược lên cầu Thị Nghè rẽ trái đường Nguyễn Bỉnh Khiêm
định vào đại lộ Lê Duẩn xem lễ duyệt binh chào mừng “Đại Thắng”, nhưng đến
trước thảo cầm viên là cảnh sát công an ách lại kiểm ra, chỉ có giấy mời mới
vào được khu vực trung tâm hành lễ.
Lỡ đi rồi biết làm sao, đứng bên
lề đường trưa nắng như thiêu đốt, một chiếc xe bus quân đội đời mới dừng lại mở
cửa hơi lạnh từ trong xe hắt ra mát rượi nhiều người đứng tuổi trên xe bước
xuống, quân phục “Giải Phóng Quân” mới tinh một màu xanh lá với huân, huy
chương lủng lẳng đầy ngực xếp hàng đủng đỉnh oai vệ đi sau người cầm cờ hướng
vào khán đài.
Khát nước, bước qua bên kia đường
mua ly nước mía, mắt tôi chợt dừng lại dưới đất cách vài bước chân ngồi bên cột
đèn đường hứng cái nắng chói chang gay gắt là một bóng người lớn tuổi đen đúa
cụt cả đôi chân cái nón vải sùm sụp trên đầu và chiếc áo rằn ri lá cây rừng bạc
màu nắng gió trước mặt là cái lon sắt cũ kỹ đựng tiền lẽ.
Cầm ly nước mía tự nhiên đôi chân
tôi bước lại, ngồi xuống 2 tay bê ly nước tôi ngỏ lời: Thưa, cho cháu mời bác
ly nước và cũng không quên bỏ vào cái lon sắt tờ bạc mười ngàn đồng, ngạc nhiên
bên trong cái lon sắt nằm chèo queo là cái huy chương bằng kim loại cũ mèm,
tôi cầm lên ngắm nghía hỏi khẽ: bác là thương binh? Bác ấy cười móm mém: Thưa
cô, tôi là phế binh chế độ cũ QL/VNCH, cái huy chương đó là “Anh Dũng Bội Tinh
với Nhành Dương Liễu” kỷ niệm trận ĐăkTô, Tân Cảnh.
Đứng ở đây xa quá không xem được
gì nhiều. Tôi mua vé vào Thảo Cầm Viên kề bên, ngồi trên thảm cỏ xanh dưới bóng
cây trốn cái nắng mang theo trong lòng một thứ gì đó nằng nặng, không dưng tự
nhiên bỗng thấy vương vấn một thoáng ngậm ngùi...
Rồi tự hỏi: Sao cũng là người
Việt Nam cũng chiến binh như nhau nhưng ngày “đại thắng” thống nhất non sông,
dân tộc chứng kiến 2 số phận “Vinh Nhục” đôi đường tương phản đến não lòng như
vậy?.
Rồi như tự trả lời cho chính
mình: Nếu ngày xưa sau khi bị chia đôi 2 miền đất nước vào năm 1954 sao Miền
Bắc, Bác Hồ không làm như miền Nam là
“tuyên chiến” nhưng tuyên chiến với đói nghèo lạc hậu với nhược tiểu của
một quốc gia vừa thoát tròng 100 năm nô lệ, 2 miền Bắc Nam cùng thi đua nhau,
Sài Gòn ông Ngô Đình Diệm thì dựa vào viện trợ của Mỹ và các nước tư bản để
phát triển cùng nhịp điệu với các quốc gia Đông Nam Á. Hà Nội thì ông Hồ Chí
Minh dựa vào Liên Xô, Trung Quốc và khối Đông Âu viện trợ xây dựng lại miền Bắc
sau cơn đói tang thương Ất Dậu, chưa cần thiết phải tuyên chiến đánh nhau và
với vị trí đắc địa nhìn ra Biển Đông trên “đại lộ” hàng hải quốc tế thì sau hơn
60 năm (kể từ 1954) nếu sáng suốt và khôn khéo thì hôm nay chí ít 2 miền Bắc
Nam đã như là Hàn Quốc - Đài Loan hay Singapore, kinh tế phát triển bao nhiêu thì
xã hội kiến thức văn minh con người cũng cao theo chừng ấy và lúc này sau bao
nhiêu năm, là lúc người dân 2 miền sẽ biết phải làm như thế nào để tương thích
với tầm cao trí tuệ, để nhân danh nhân quyền nhất trí bằng một cuộc biểu quyết
thống nhất trong êm đềm văn minh như Đông và Tây Đức trước kia và sẽ bầu tổng
thống và Quốc Hội mà nhân sự là tổng hợp nhân tài trộn lẫn của cả 3 miền Trung
Nam Bắc trong công bằng quang minh chính trực.
Và như vậy là hoàn toàn không có
mấy triệu người, một thế hệ thanh niên rường cột quốc gia nằm xuống, không có
biết bao cảnh tang thương đoạn trường do khói lửa chiến tranh bom đạn từ nước
ngoài mang vào gây ra và quan trọng là đôi khi qua cuộc bầu cử thống nhất bởi
trí tuệ văn minh nhân quyền đích thực của toàn dân phát triển qua 60 năm không
bị chiên tranh hôm nay có thể Việt Nam
không phải là một nước CS/XHCN mà được toàn dân chọn lựa là một quốc gia đa
nguyên tự do dân chủ như đa phần các quốc gia trong LHQ hiện nay và vì vậy
chắc chắn không có hình ảnh ngày lễ “Thống Nhất” duyệt binh mà có Bác thương
binh QL/VNCH miền Nam ngồi bên vệ đường nắng bụi cùng cái huy “Anh Dũng Bội
Tinh” và nhất là sẽ có gần trăm triệu người cùng chung vui chứ chẳng có triêu
người nào buồn…
Tóm lại có rất nhiều thứ, nhưng
một thứ lớn nhất “có thể sẽ làm cho xã hội tốt hơn
rất nhiều so với ngày nay, nếu không có cuộc chiến tranh phát xuất từ miền Bắc
vào miền Nam” gây ra.
Con gái tôi dưới nhà đi lên hỏi: Ba
thấy bài viết con ra sao mà Thầy con nói “rất muốn cho em điểm 9 bài văn này,
nhưng không thể”? mà con thì không thể nào hiểu nổi?
Tôi im lặng chỉ cười buồn nhìn con
mình cắp cặp lên lầu chuẩn bị làm lại bài mới dù muốn nói với con: Hơn ba triệu đảng viên CSVN trong đó hàng
chục ngàn Thạc Sĩ, Tiến sĩ, Giáo sư mà họ còn không muốn hiểu thì một học sinh
17 tuổi như con thì làm sao hiểu được... Một mai không còn chủ nghĩa CS trên
đất nước mình ắt con sẽ hiểu mà không cần đến ai để giải thích.
14/05/2015
Hoàng Thanh
Trúc
(Dân Làm Báo)
304Đen – Llttm,
nhưng đăng lên với sự dè dặt như đã có với câu hỏi về khả năng của người viết
bài lớp 12?
No comments:
Post a Comment