Saturday, August 29, 2020

Mưa Huế & Học Trò - Không đề tên tác giả


Mưa Huế & học trò

 

 

 

Cứ vào tháng 9, Huế bắt đầu rả rích với những cơn mưa đầu mùa. Những ngày nắng hạ cuối cùng, với những ánh nắng vàng ươm rải khắp các đường phố, từng góc sân trường như chút gay gắt còn sót lại của ông trời sau một cơn giận dỗi dai dẳng với bà đất.

 

Chút nắng cuối hạ đó, cùng những cơn giông lúc chuyển mùa như là ánh sáng khơi gợi đưa tôi ngược dòng thời gian, trở về quá khứ, nơi mà những cơn mưa tràn ngập những câu chuyện vui buồn.

 

Một ngày năm lớp 4 xa xưa. Hôm đó là ngày tôi đi thi học sinh giỏi cấp trường. Như mọi ngày ba đưa tôi đến trường. Bước vào phòng thi, tôi vẫn đinh ninh rằng hôm nay vẫn đi học như bình thường. Thế rồi, bước ra khỏi phòng thi, tôi có chút lo lắng khi đám bạn bảo với tôi rằng “hôm ni được nghỉ mà”. Lúc đó, tôi vẫn tự trấn an mình “cũng không sao, lát nhờ ba mẹ bạn mô gần nhà chở về là được rồi”. Thế nhưng, không hiểu sao, bao nhiêu bạn ra về là bấy nhiêu cơ hội tôi có thể xin đi nhờ, nhưng, tôi lại không nói lời nào. Trưa hôm đó, tôi lần đầu tiên cuốc bộ từ trường về nhà. Con đường bình thường ba chở tôi đi chỉ tầm năm mười phút, hôm nay bỗng dài đến lạ. Đó là một ngày đầu đông, lá phượng vàng bay theo mỗi nhịp gió lên. Thế rồi trời đổ mưa to, cơn mưa như trút nước. Tôi, cậu nhóc lớp bốn, không áo mưa, chẳng biết làm gì, cứ bước đi giữa màn mưa trắng. Đôi bata mẹ mới mua cho hôm trước, ngấm nước mưa giờ đã hóa đen sì. Thế rồi tôi cũng về được đến nhà. Vừa bước vào nhà tôi đã gọi to “Mẹ ơi!”. Lần đó tôi thấy mình thật “anh hùng” vì dám đi bộ về nhà như thế.

 

Những năm trung học cơ. Ngày khai giảng năm lớp 9, trời không trong xanh như mọi năm, mà thay vào đó, những gợn mây đen phủ kín bầu trời, và cơn mưa rả rích đón chào năm học mới. Chúng tôi dự buổi lễ khai giảng cuối cùng với những chiếc áo mưa dơi trên người. Ngày hôm đó, chúng tôi, và các thầy, các cô, bắt đầu năm học mới một cách thật khác. Đó là niềm vui rất lạ của ngày tựu trường, cùng nỗi buồn của học sinh cuối cấp, cộng thêm cái lành lạnh của ngày mưa thu Huế, tất cả tạo nên một dịp khai trường ướt át khó quên.

 

Thấm thoắt tôi lên bậc trung học phổ thông. Trường Quốc Học tôi theo học phải học bơi từ đầu năm lớp 10. Vào một ngày cuối hạ năm đó, cơn mưa rào bỗng ập đến. Bước chân ra ngoài từ lớp học bơi, một màn mưa trắng xóa đang “chào đón” tôi. Trùm nhanh chiếc áo mưa vào người, tôi lên xe chạy thật nhanh về nhà để tránh cơn giận của ông trời.

 

Mùa đông cuối cũng cũng đến. Hôm ấy chúng tôi đang học hai tiết hóa của thầy Hùng, bỗng, ông trời lại khóc nhớ bà trời. Tan trường, trước mắt chúng tôi lần đầu nhìn thấy Quốc Học ngập đầy nước ở sân trường. Vì áo mưa của chúng tôi đa phần để ở giỏ xe, thế nên trong lớp chỉ có một vài bạn mang áo mưa theo người. Một sáng kiến nảy ra. Những chiếc áo mưa ít ỏi được căng ra, cả bọn cùng che chung, vừa bước đi vừa hát “năm anh em trên một chiếc xe tăng”. Giữa màn mưa trắng trời, tuổi thanh xuân của tôi được lưu lại nhờ vào những khoảnh khắc đáng nhớ như thế.

 

Những ngày cuối năm lớp 12, chúng tôi háo hức đón chờ Hội trại 26/3. Nhưng hôm đó mưa suốt ngày. Mưa Huế mà, không to nhưng dai dẳng. Hội trại vẫn vui vẻ tấp nập, nhưng chúng tôi, những học sinh cuối cấp, chỉ chờ mong đến lúc lửa trại nổi lên, nay bỗng thoáng lo lắng khi trời mưa, sân ướt củi ướt khó lòng đốt lửa. May thay, vào chập tối, trời ngưng mưa. Ban quản lửa của trường, trong đó có tôi, lập tức lao vào công việc thật thanh, chuẩn bị thật kĩ cho lần cuối đáng nhớ bên đống lửa trại. Dù mệt, dù ướt nhẹp vì mưa, vì nước đọng, nhưng ai nấy đều vui vẻ, vì mưa cũng không thể ngăn cản khát khao để lại dấu ấn trong ngày Hội trại cuối cấp.

 

Mưa Huế, tuy đôi lúc khó chịu nhưng lại đẹp một cách lạ thường.

 

Không đề tên tác giả

304Đen – Llttm – MT68

No comments: