Mời quý anh chị đọc để biết thêm đôi chút về TCS, thật hay không xin để tùy quý anh chị nhận xét
TRỊNH CUNG VIẾT SỰ THẬT VỀ TRỊNH CÔNG SƠN
Bạn hữu thân mến,
Gần đây tên tuổi TCS lại làm dậy sóng trên nhiều
trang truyền thông báo chí và các trang truyền thông xã hội trong và ngoài nước
vì sự quảng bá của cuốn phim "Em và Trịnh" trong nước. Nội dung cuốn
phim lại tung lên một đám sương mù về nhân vật Trịnh Công Sơn làm xã hội phân
hóa thành nhiều phe Bênh và Chống. Nhân đọc lại một bài của Trịnh Cung, một
người bạn rất thân với TCS và gia đình. Xin giới thiệu với bạn đọc một
bài viết mà tôi nghĩ khá chính xác với nhân vật TCS. Có những nhân vật khác
trong bài viết này hiện vẫn còn sống trong lẫn ngoài nước. Tuy nhiên bài viết
vẫn còn thiếu sót một vài khía cạnh mà tác giả TC cũng chưa ghi rõ hết vai trò
của những nhân vật như Trần Đại Thức, Ngô Kha, Tôn Thất Lập, Nguyễn Quang
Thiều, cô ca sĩ Hồng Nhung,... và những bối cảnh chính trị xung quanh
những nhân vật đó. Những bí ẩn đó tự thân nó sẽ minh bạch sau này. Đây cũng là
lần cuối tôi đề cập đến nhân vật này trên trang nhà vì nói thật cũng không nên
tốn quá nhiều bút mực về TCS.( Ad.)
Trịnh Công Sơn không quan tâm đến chính trị?
Đã 8 năm kể từ ngày mất của Trịnh Công Sơn,
01-4-2001. Đã có rất nhiều bài và sách viết về người nhạc sĩ tài hoa xuất chúng
này. Tất cả đều chỉ nói về 2 mặt: tình yêu (con người, quê hương) và nghệ thuật
ngôn từ trong ca khúc Trịnh Công Sơn, tuyệt nhiên không thấy ai đề cập đến vấn
đề Trịnh Công Sơn có hay không tham vọng chính trị. Phải chăng như Hoàng Tá
Thích, ông em rể của người nhạc sĩ “phản chiến” huyền thoại này đã minh định
trong bài tựa cuốn sách Như Những Dòng Sông của mình nói về âm nhạc và tình
người của ông anh rể Trịnh Công Sơn, do nhà Xuất Bản Văn Nghệ và Công Ty Văn
Hoá Phương Nam ấn hành năm 2007: “…Anh không bao giờ đề cập đến chính trị, đơn
giản vì anh không quan tâm đến chính trị”? Hay như nhận định của một người bạn
không chỉ rất thân mà còn là một “đồng chí” (trong ý nghĩa cùng một tâm thức về
chiến tranh VN) của Trịnh Công Sơn, hoạ sĩ Bửu Chỉ (đã mất) đã viết: “Trong
dòng nhạc phản chiến của mình, TCS đã chẳng có một toan tính chính trị nào cả”
(Trích bài viết: “Về Trịnh Công Sơn và Những Ca Khúc Phản Chiến Của Anh”, in
trong Trịnh Công Sơn, Cuộc Đời, Âm Nhạc, Thơ, Hội Hoạ & Suy Tưởng do Nhà
Xuất Bản Văn Hoá Sài Gòn ấn hành năm 2005)?
Sự thực có đúng như câu khẳng định chắc nịch ở trên
của ông Hoàng Tá Thích và hoạ sĩ quá cố Bửu Chỉ? Chắc chắn là sai 100% rồi nếu
như Trịnh Công Sơn không là tác giả của 3 tập nhạc phản chiến (Ca Khúc Da Vàng,
Kinh Việt Nam và Ta Phải Thấy Mặt Trời), và cũng chưa từng tham gia vào Phong
trào Đấu tranh Đô thị của Thanh niên Sinh viên Học sinh để chống Mỹ và chính
quyền Sài Gòn mà chính cuốn sách của Hoàng Tá Thích và bài viết của Bửu Chỉ vừa
nhắc đến ở trên đã có nhiều tiết lộ. Mặt khác, trong bài viết “Có Nghe Ra Điều Gì”
Trịnh Công Sơn gửi cho bác sĩ Thân Trọng Minh tức nhà văn Lữ Kiều năm 1973 có
đoạn như sau: “…Chưa bao giờ tôi có ý nghĩ tự đề nghị với mình một trách nhiệm
quá lớn, nhưng khi đã lỡ nhận chịu những cảm tình nồng hậu từ đám đông, thì
những tình cảm kia phải được đền bồi…”. Và trong thư TCS gửi cho Ngô Kha –
người bạn cùng chí hướng chính trị và cũng là người em rể, đồng thời là lãnh tụ
của Chiến đoàn Nguyễn Đại Thức này đã bị Công An Huế bắt (1972-1974) – chúng ta
sẽ dễ nhận ra ý thức làm chính trị chống chế độ Sài Gòn của Trịnh Công Sơn.
Nhất là trong đoạn Lê Khắc Cầm nói về mối quan hệ giữa TCS và tổ chức cơ sở
thành uỷ Huế do Lê Khắc Cầm bí mật phụ trách trước 1975 như thế nào, thì không
thể nói là TCS không có toan tính chính trị như nhận định của hoạ sĩ Bửu Chỉ
(Xin xem thêm Thư TCS gửi Ngô Kha và đoạn trao đổi về lá thư này giữa Nguyễn
Đắc Xuân và Lê Khắc Cầm trong phần tư liệu đính kèm bài).
Trước khi nêu thêm những dẫn cứ quan trọng hơn để
chúng ta có cái nhìn rõ hơn về thái độ chính trị của TCS thời chiến tranh VN,
và cũng nhằm cung cấp thêm tư liệu để làm rõ các mối quan hệ có tính dính líu
vào hoạt động chính trị phản chiến thân Cộng của TCS, tác giả xin kể một kỷ
niệm với Ngô Kha và vì sao Ngô Kha lấy tên cho lực lượng đấu tranh của mình là
Chiến đoàn Nguyễn Đại Thức.
Vào năm 1971, tôi có mời Ngô Kha tới dự bữa cơm đầy
năm Vương Hương, con đầu lòng của tôi tại nhà ở Phú Nhuận. Sau tàn tiệc, tôi
đưa Ngô Kha ra về. Chúng tôi đi bô từ ngã tư Phú Nhuận về hướng cầu Kiệu, khi
gần đến chân cầu, Ngô Kha nói với tôi: “Cậu vào chiến khu với mình đi, có người
dẫn đường đang chờ”. Tôi không ngờ lại bị Ngô Kha đưa vào thế kẹt. Lúc này, tôi
đang là Trung Úy biệt phái dạy tại Trường Cao Đẳng Mỹ Thuật Huế, vừa bị Nha Mỹ
Thuật Học Vụ trả về lại Bộ Quốc Phòng vì được Mỹ cấp học bổng tu nghiệp mỹ
thuật tại Trung Tâm Đông và Tây, Hawaii, Hoa Kỳ (Sau 1975 tôi mới biết ông
Nguyễn Văn Quyện, kiến trúc sư, Giám đốc Nha Mỹ Thuật Học Vụ, người ký quyết
định không cho tôi đi Mỹ và trả tôi lại quân đội theo đề nghị của hoạ sĩ Vĩnh
Phối – Hiệu trưởng Trường CĐMT Huế, cả 2 đều là Việt cộng nằm vùng), và Ngô Kha
đang là em rể của Trịnh Công Sơn, cũng mang cấp bậc thiếu uý Quân lực VNCH có
tư tưởng phản chiến, nhưng tôi không biết gì về hoạt động ly khai của anh cho
tới lúc này. Thật bất ngờ và căng thẳng, làm sao tôi có thể đi về phía bên kia
chiến tuyến? Tôi không hề tham gia vào phong trào phản chiến, tôi chơi với
Trịnh Công Sơn, Ngô Kha, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Đinh Cường khi họ chưa là người
chống lại chế độ Việt Nam Công Hoà. Ngay cả tại “túp lều cỏ” Tuyệt Tình Cốc ở
Huế, nơi mà nhà văn Thế Uyên trong một bài viết của anh có tên “Cuộc Hành Trình
Làm Người Việt Nam Qua Trịnh Công Sơn” đã tự bạch anh từng đến dự những cuộc
họp bàn về đấu tranh chính trị do nhóm Hoàng Phủ Ngọc Tường, Trần Quang Long,
Nguyễn Đắc Xuân và Trịnh Công Sơn đứng ra tổ chức, tôi cũng chưa bao giờ đặt
chân đến đó và thậm chí không hề biết có những việc như thế. Đơn giản vì tôi
rời Huế vào sống ở Sài Gòn sau khi tốt nghiệp Mỹ thuật năm 1962, mối quan hệ giữa
tôi và họ chỉ là một tình bạn văn nghệ thuần tuý. Để thối thác lời đề nghị ghê
gớm này của Ngô Kha, tôi dừng lại trong bóng đêm bên này cầu Kiệu và nói với
anh:”Ông thấy con mình vừa đầy năm, bà xã còn quá trẻ và yếu đuối, làm sao mình
bỏ nhà đi vào căn cứ với bạn được. Hơn nữa mình không đồng ý cách giết người
của họ ở Huế hôm Tết Mậu Thân… thôi chúc bạn lên đường may mắn!”. Thế nhưng, sự
việc sau đó lại đưa Ngô Kha đến một hoàn cảnh khác. Anh không đi vào rừng mà về
Huế rồi bị bắt và chịu một cái chết bi thảm.
Về Nguyễn Đại Thức là ai mà Ngô Kha dùng đặt tên
cho lực lượng đấu tranh của mình?
Theo Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Đại Thức nguyên là một
hạ sĩ quan quân lực VNCH ly khai đã bắn hụt tướng Huỳnh Văn Cao khi ông dùng
trực thăng kiểm soát tình hình Phật giáo xuống đường ở Đà Nẵng và Huế, và đã bị
lính Mỹ bắn hạ. Hành động và cái chết của Nguyễn Đại Thức đã đưa Ngô Kha đến sự
chọn lựa Nguyễn Đại Thức là tên và biểu tượng cho nhóm quân nhân ly khai đấu
tranh chống Mỹ Nguỵ do anh tổ chức. Sau đây là đoạn viết của Hoàng Phủ Ngọc
Tường trong Căn Nhà Của Những Gã LangThang: “…Theo tin tức quân báo của Kha
nhận từ đoạn Đà Nẵng, thì lực lượng thuỷ quân lục chiến của Kỳ sẽ chĩa mũi nhọn
vào những người của phong trào mà họ cho là nguy hiểm, ngay từ lúc họ đặt chân
đến Huế để tránh hậu hoạ. Ngô Kha cùng đi với chiến đoàn ly khai của anh sẽ kéo
dài cuộc cầm cự trên đèo Hải Vân, để tạo điều kiện cho tôi thoát…”. Đối với cá
nhân tôi, nhờ tiết lộ kinh khủng này của Hoàng Phủ Ngọc Tường, những năm gần
đây, tôi mới biết mình đã từng bị Ngô Kha dùng tình bạn để đưa vào cái gọi là
Chiến đoàn ly khai Nguyễn Đại Thức mà không biết khi anh rủ tôi đi vào cứ như
đã nói ở trên. May mà tôi đã từ chối.
Với bao nhiêu sự việc gắn kết với nhau, hoà quyện,
ăn khớp, như thế mà chúng ta vẫn còn hoài nghi, vẫn biện bạch đây chỉ là một
thứ tình cảm hồn nhiên hay hoa mỹ hơn, đấy là ý thức về thân phận dân tộc,
tiếng nói đòi hoà bình đậm tính nhân bản cho quê hương của một người nghệ sĩ
tài hoa như TCS, thì chi tiết sau đây đã được Nguyễn Đắc Xuân tiết lộ và đã xác
nhận lại với tác giả bài viết này như sau: “Vào đêm ngày 29-5-1966, trên đường
Trần Bình Trọng-Đà Lạt, Trần Trọng Thức (nhà báo), Nguyễn Ngọc Lan (linh mục,
đã chết), Nguyễn Đắc Xuân và Trịnh Công Sơn đã cùng nhau bàn về một giải pháp
chính trị cho trí thức yêu nước và người đưa ra sự chọn lựa rất quyết đoán và
hợp ý với 3 bạn đồng hành với mình: “Không có con đường nào khác cho anh em
mình ngoài Mặt trận Giải Phóng Miền Nam!”.
Vậy là đã quá rõ về khuynh hướng chính trị của
Trịnh Công Sơn!
Từ Chính Trị Phong Trào đến Chính Trị Cầm Quyền?
Vỡ mộng chính trị cầm quyền
Những ngày trước 30-4-75, Sài Gòn rơi vào tình
trạng hỗn loạn. Người thân cộng thì hí hửng, người quốc gia thì lo âu và tìm
đường bỏ nước. Mọi thứ sinh hoạt đều tê liệt, tôi nằm trong số người chịu trận,
bế tắc, no way out. Trong thời điểm tinh thần sa sút này, tôi thường ghé qua
nhà TCS để tìm một thông tin tốt lành vì anh có nhiều mối quan hệ, nhưng cũng
không được gì vì TCS từ chối ra đi và cho biết sắp nhận chức Quốc Vụ Khanh đặc
trách văn hoá trong chính phủ Dương Văn Minh lên thay Thiệu-Kỳ, em trai TCS là
đại uý Trịnh Quang Hà sẽ được giao làm Cảnh sát Trưởng quận 2 (nay là quận 1).
Thế là xong, TCS sẽ tham gia chính quyền được chuyển từ tay Nguyễn Văn Thiệu để
thương lượng hoà bình với quân GP đang bao vây Sài Gòn và doạ sẽ tắm máu Sài
Gòn nếu VNCH không buông súng.
Thế nhưng, TCS và người em không có tên trong thành
phần chính phủ Dương Văn Minh khi các hệ thống thông tin quốc gia công bố ngày
27-4-75 và cũng không có tên kiến trúc sư Nguyễn Hữu Đống trong vai đệ nhất Phó
Thủ Tướng – người bạn chính trị không lộ diện của TCS từ trước sự kiện Tết Mậu
Thân 1968, một cố vấn chính trị, một công trình sư cho sự nghiệp chính trị của
TCS, đã vận động cho TCS vào chính phủ này như là đại diện của phe Phật giáo.
Và với kết quả này, nhà hoạt đầu chính trị trẻ tuổi Nguyễn Hữu Đống đã phải rời
khỏi nhà TCS ngay sau đó, sau khi đã ăn ở trong nhà TCS nhiều tháng trước như
một người em rể.
Sau này, trong thời Lý Quí Chung còn sống, tôi có
hỏi về sự việc này. Với tư cách là một Bộ trưởng Thông Tin và người rất thân
cận với tướng Dương Văn Minh, Lý Quí Chung đã xác nhận: không hề có một đề cử
nào cho TCS và Nguyễn Hữu Đống vào chính phủ Dương Văn Minh cả. TCS và gia đình
đã bị Nguyễn Hữu Đống lừa rồi! Và từ đó TCS đã coi Nguyễn Hữu Đống là kẻ ghê
tởm.
Một chút về Nguyễn Hữu Đống
Nguyễn Hữu Đống tốt nghiệp thủ khoa Trường Kiến
Trúc Sài Gòn khoảng năm 1964 nhưng không hành nghề kiến trúc sư, bắt đầu chơi
thân công khai với Trịnh Công Sơn vào khoảng 1970. Tôi không được biết gì nhiều
về nhân vật này ngoài việc chứng kiến sự xuất hiện thường xuyên trong nhà TCS
những tháng trước 4/1975 với tư cách em rể TCS, giữa lúc Sài Gòn liên tiếp nhận
những thông tin về các tỉnh Tây Nguyên thất thủ, và cũng được biết từ TCS vào
những ngày cuối của tháng 4/1975 là: chính quyền mới sẽ vẫn giữ nguyên chiếc
ghế Đệ nhất Phó Thủ Tướng của chính phủ đầu hàng Dương Văn Minh (tức ghế của
Nguyễn Hữu Đống). Sau đó, Nguyễn Hữu Đống đã vượt biên và định cư ở Pháp.
Thế nhưng, vào khoảng năm 1992, Nguyễn Hữu Đống về
Sài Gòn và tìm thăm tôi. Tôi tiếp anh tại nhà và cùng ăn trưa. Thật ra, giữa
tôi và Nguyễn Hữu Đống không đủ thân để anh tìm thăm, chẳng qua là chỗ để anh
trút hết những gì TCS và gia đình không tiếp khi anh tìm đến thăm họ sau hằng
chục năm ly gián từ ngày ấy. Trong những thổ lộ của Nguyễn Hữu Đống có 2 chi
tiết đáng chú ý: Một là: Ý tưởng và mô hình kiến trúc Ngôi Đền Tình Yêu có hình
quả trứng (lấy từ truyền thuyết Âu Cơ đẻ ra 100 trứng) để TCS chủ trì như một
giáo đường là của Nguyễn Hữu Đống; Hai là: để Ngôi Đền Tình Yêu này mang đậm
sắc thái TCS, Nguyễn Hữu Đống lập ý cho TCS viết Kinh Việt Nam. Dự án này tôi
đã được TCS cho biết trước năm 1975 và sẽ xây dựng trên ngọn đồi của Bác sĩ Bùi
Kiện Tín ở Thủ Đức, nằm đối diện với nghĩa trang quân đội Sài Gòn cũ. Xét về
mặt tài năng kiến trúc và con người đầy tham vọng làm chính trị của Nguyễn Hữu
Đống cũng như mối quan hệ mang tính chính trị giữa anh và TCS thì thông tin này
đáng tin hơn là gần đây có nghe dư luận từ Phạm Văn Hạng là dự án này của Phạm
Văn Hạng và TCS được ông Võ Văn Kiệt ủng hộ?
(Để biết thêm mối quan hệ chặt chẽ giữa TCS và
Nguyễn Hữu Đống, xin độc giả đọc thêm đoạn trích dẫn trong phần ghi chú cuối
bài viết này, câu Lê Khắc Cầm trả lời phỏng vấn Nguyễn Đắc Xuân về TCS).
Bài Học Lớn Cho Người Làm Chính Trị Tự Phát Trong
Xã Hội CSVN
Những Gáo Nước Lạnh Ngày “anh em ta về”
Tuy nhiên, sau sự thất bại ấy, TCS lại đứng lên vui
mừng vì Sài Gòn của anh trong ngày 30-4-75 đã xuất hiện: “Cờ bay trăm ngọn cờ
bay” và“anh em ta về mừng như bão cát quay cuồng…”. Từ sự kiện tại Đà Lạt mà
Nguyễn Đắc Xuân đã nhắc đến ở trên cho đến ngày 30-4-75 không có một chỉ dấu
nào cho thấy có mối liên lạc về mặt tổ chức giữa Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam
và Trịnh Công Sơn. Thậm chí khi anh được kiến trúc sư Nguyễn Hữu Thái đưa đến
Đài Phát Thanh Sài Gòn để hát bài Nối Vòng Tay Lớn mừng chiến thắng lịch sử
30-4-75, TCS, tác giả của ca khúc có tính dự báo cho ngày huy hoàng này của
quân Giải phóng và bi thảm cho phía VNCH, cũng bị Tôn Thất Lập, một nhạc sĩ chủ
chốt trong phong trào Hát Cho Đồng Bào đã thoát ly đi theo MTGPMN, đuổi ra khỏi
phòng thu: "Mày có tư cách gì mà hát ở đây!”…
Bị bất ngờ với cú ra đòn khá tàn nhẫn này của người
“anh em”, TCS thật sự choáng váng và sợ hãi, mọi niềm hân hoan trong anh về
giấc mơ hoà bình cho đất nước của mình nay đã thành hiện thực bỗng chốc tan
thành mây khói. Niềm vui tưng bừng reo ca “…Mặt đất bao la / anh em ta về / Gặp
nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng/ Bàn tay ta nắm nối tròn một vòng
Việt Nam…” (Nối Vòng Tay Lớn) hôm ấy không thuộc về TCS, và thay vào đó là nỗi
ám ảnh sắp bị thủ tiêu và phải làm thế nào chạy trốn khỏi “người anh em” càng
sớm càng tốt.
Thật ra, tai nạn chính trị này đã có nguồn gốc từ
quan điểm chính về tính hai mặt trong âm nhạc và con người TCS của Ban Văn Hoá
Tư Tưởng-Trung Ương Cục Miền Nam do Ông Trần Bạch Đằng phụ trách. Chính nhạc sĩ
Trần Long Ẩn đã kể lại rằng đã có một cuộc họp kiểm điểm TCS trong Cứ trước
1975 với thành phần tham dự gồm có hầu hết các văn nghệ sĩ thoát ly theo MTGPMN
như: Tôn Thất Lập, Trần Long Ẩn,… dưới sự chủ trì của ông Trần Bạch Đằng.
Và Cuộc Chạy Trốn Khỏi Sài Gòn
Sự sợ hãi càng tăng cao khi TCS nhận được tin mình
sẽ bị thanh toán. Chỉ vài ngày sau, TCS đã âm thầm cùng mẹ rời khỏi Sài Gòn
bằng xe đò, trực chỉ ra Huế, nơi anh cũng đang có những "người anh em”
thân thiết cũ vừa chiến thắng trở về như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân,
Thái Ngọc San,… hy vọng chắc được yên thân.
Trở lại sống trong căn hộ cũ 11 Nguyễn Trường Tộ –
Huế, TCS quây quần với bạn bè cũ và mới không được bao lâu thì cả thành phố Huế
lên cơn sốt đả đảo TCS và Phạm Duy. Các biểu ngữ được giăng ở các trường đại
học và TCS phải lên Đài truyền hình Huế đọc bài tự kiểm điểm. Sự cố lần này cũng
lại do một nhạc sĩ tổ chức, nhạc sĩ Trần Hoàn, Giám đốc Sở VH&TT tỉnh Bình
Trị Thiên. Thế là TCS đã tránh được vỏ dưa SG nay lại găp vỏ dừa Huế! Sự bé cái
lầm lần này, có lẽ do TCS đã kỳ vọng ở bạn mình quá nhiều nhưng thực tế vai trò
trong lực lượng tiếp quản Huế của Hoàng Phủ Ngọc Tường và Nguyễn Đắc Xuân rất
khiêm tốn, chính họ cũng đang phải cố gắng phấn đấu để được kết nạp vào đảng
thì làm sao bao che cho tác giả của 2 ca khúc từng bị người CSVN kết án (Ca
khúc Gia Tài Của Mẹ với câu: “Hai mươi năm nội chiến từng ngày” đã xúc phạm đến
đại cuộc chống Mỹ cứu nước của người CSVN và ca khúc Cho Một Người Nằm Xuống để
thương tiếc Lưu Kim Cương – đại tá không lực VNCH chết bởi đạn của quân GPMN –
người bạn một thời đã từng dùng máy bay không quân đưa TCS lên Đà Lạt thăm
Khánh Ly hoặc ngược lại, đón Khánh Ly về hát với TCS) tại Sài Gòn?
Lần này ở Huế, tính tẩy chay TCS nghiêm trọng và
công khai hơn hẳn vụ ở Đài Phát Thanh SG vừa qua. Tình bạn cũ trong trái tim
TCS sụp đổ đã đành mà giấc mơ “Khi đất nước tôi thanh bình/Tôi sẽ đi thăm…”
tưởng dễ thực hiện của anh cũng bị dập tắt. Những tháng ngày tiếp theo ở Huế,
TCS sống như một con tin trong Hội Văn Nghệ Bình Trị Thiên, thường xuyên được
tổ chức bố trí đi lao động thực tế trên những cánh đồng vào mùa khô cũng như
mùa lụt, không hơn gì một người phải chịu cải tạo.
Cuộc Chạy Trốn Lần Thứ 2
Tuy nhiên, đang kẹt trong cái thế “tiến thoái lưỡng
nan” này ở tại chính quê nhà, nơi mình từng tham gia hoạt động đấu tranh chống
Diệm rồi chống Mỹ-Thiệu trong Phong Trào Đô Thị Huế với Hoàng Phủ Ngọc Tường,
Ng K, Nguyễn Đắc Xuân,… cũng không xong mà về lại Sài Gòn thì càng nguy hiểm
thì một vị cứu tinh kịp xuất hiện, ông Võ Văn Kiệt – nhà lãnh đạo công sản cao
cấp tiếp quản Sài Gòn lúc bấy giờ. Một cuộc vượt biên nội địa đưa TCS vào lại
Sài Gòn sau khoảng 1 năm anh phải “đi thực tế” tại các vùng quê tỉnh Bình Trị
Thiên được bí mật tổ chức do ông Kiệt uỷ thác cho nhà văn cộng sản Nguyễn Quang
Sáng thực hiện thành công. Từ đây, dưới sự ưu ái của ông Kiệt và nhà văn Nguyễn
Quang Sáng được uỷ nhiệm của thượng cấp chăm sóc TCS, cái hạn bị hăm doạ hay
trù dập với người nhạc sĩ lãng mạn cách mạng này đã kết thúc.
Qua những “sự cố” như thế, có thể thấy TCS đã mắc
những sai lầm với người CS như sau:
– Thiếu minh bạch trong suy nghĩ về chiến tranh VN
và tính hai mặt trong quan hệ xã hội.
– Không ở trong một đường dây của tổ chức và chịu
sự lãnh đạo của tổ chức đó.
– Không dám thoát ly đi theo MTGPMN.
Và những sai lầm của TCS với phía VNCH:
– Kêu gọi phản chiến nhưng chỉ nhằm vào phía VNCH.
– Thiên về phía người CSVN ngay cả sau khi bị họ
giết hụt trong vụ Tết Mậu Thân ở Huế.
– Chống lại phía đã tạo cho mình điều kiện học hành
và tự do sáng tác, kể cả tự do tư tưởng dù có bị chế độ SG hạn chế và kiểm
duyệt, nhưng không quyết liệt tiêu diệt như đã được thổi phồng (dùng giấy của
Hoàng Đức Nhã cấp để đi đường do Phùng Thị Hạnh trung gian, nhiều sĩ quan VNCH
che dấu,…) để có một nhạc sĩ Trịnh Công Sơn tồn tại lừng lẫy như thế cho đến
ngày 30-4-75. Dù ý thức chính trị ra sao, Trịnh Công Sơn vẫn là sản phẩm của
chế độ VNCH đúng như Đặng Tiến đã nhận định trong một bài viết ở đâu đó mà tôi
không còn nhớ tên.
Bước Ngoặt “Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm Vui”
Sa Lầy vào Rượu và Xu Nịnh
Cuối tháng 5-1978, tôi ra khỏi trại cải tạo, gặp
lại TCS. Lần nào đến nhà anh ở 47c Phạm Ngọc Thạch-Sài Gòn, sáng hay chiều,
cũng thấy TCS ngồi nhậu rượu Ararat, một loại cô-nhắc Nga (sau “đổi mới” chuyển
qua rượu chát đỏ của Pháp, và sau cùng là Whisky Chivas) với Nguyễn Quang Sáng
và một số bạn “mới”.
Tôi cảm thấy có một điều gì đó không ổn, hình như
tôi, một thằng sĩ quan Nguỵ đi tù về, không còn được TCS và gia đình coi là
người thân như ngày xưa.
Thái độ khó chịu của tôi mỗi lần ngồi trước mặt
những người bạn “mới” này của Sơn đã khiến tôi bị TCS và gia đình tẩy chay
ngầm.
Thực ra, tôi đã bị TCS và nhóm bạn Huế cũ loại ra
từ những năm tháng tôi đi lính VNCH mà tôi không hề biết.
Sau này, hoạ sĩ Tôn Thất Văn (đã chết) đã kể lại
cho tôi rằng có những cuộc họp ở Huế vào những năm 60-70, TCS và những người mà
tôi đã coi là bạn thân tình đã đem tôi ra để phê phán, tẩy chay vì tôi đã không
trốn lính và đứng về phía Quốc Gia. Rất tiếc, trong số này lại có cả Đinh
Cường, người đã từng học cùng trường mỹ thuật, ở cùng nhà, và do tôi giới thiệu
làm quen với TCS, do tôi kết nối với anh bạn Thọ giàu có ở Đà Lạt để có những
tháng ngày cùng TCS rong chơi thơ mộng khi lưu lại căn phòng anh Thọ đã thuê
cho tôi tại biệt thự số 9 đường Hoa Hồng hay ở trong căn nhà sàn gỗ thơ mộng
bên một dòng suối róc rách trong một hóc núi của thị trấn Đơn Dương từ trước
khi tôi rời Đà Lạt về Sài Gòn năm 1964 theo giấy gọi vào quân trường sĩ quan
trừ bị Thủ Đức khoá 19. Và cả những tháng ngày nhàn nhã làm sinh viên sĩ quan
tại đây vào năm 66 hay 67, lúc này tôi là sĩ quan huấn luyện CTCT và phụ trách
một phần nguyệt san “Bộ Binh”. Sau ngày 30-4-75, với cấp bậc Trung uý ngành
Công binh VNCH, Đinh Cường trở lại Trường Mỹ Thuật Huế và được miễn đi học tập
cải tạo nhờ vào việc đã tham gia các hoạt động đấu tranh chống VNCH của nhóm
Hoàng Phủ Ngọc Tường, Ngô Kha, Nguyễn Đắc Xuân, TCS,.., nhiều năm trước.
Có một kỷ niệm đặc biệt với Đinh Cường mà tôi cũng
muốn nói ra luôn sau bao nhiêu năm cố giữ chặt trong lòng, để lòng mình thôi
nặng trĩu và cũng minh chứng cho một tình bạn không hề có thật mà anh ấy đã
dành cho tôi, mà tôi đã hằng chục năm cố nghĩ khác đi, cố không tin. Sự việc
xảy ra như thế này: Ngày 1-5-75, 8g sáng tôi đến nhà Đinh Cường ở đường Nguyễn
Đình Chiểu cũ, gần chợ Tân Định để xem tình hình như thế nào. Như thường lệ tôi
vẫn đến đây dễ dàng như người trong nhà nên rất tự nhiên bước lên cầu thang dẫn
lên căn gác của bạn mình. Thế nhưng chị TN, vợ Đinh Cường đã chặn tôi lại ở
giữa cầu thang và nói Đinh Cường đi khỏi rồi. Tôi không tin và nói lớn là có
hẹn trước, lúc đó Đinh Cường mới nói vọng xuống để tôi lên. Khi lên tới nơi thì
đã có mặt của Bác sĩ Trương Thìn, Nhạc sĩ Miên Đức Thắng cùng ngồi đó. Tôi
gượng gạo ngồi xuống và Đinh Cường nói với 2 vị khách kia như hỏi ý: “Mình cấp
cho TC cái giấy chứng nhận thuộc Thành Phần Thứ 3 nhé!”. Lập tức tôi đứng lên
và từ chối: “Không, hãy để tôi chịu trách nhiệm với họ, và Thành Phần Thứ 3,
Thứ 4 gì họ cũng dẹp sạch thôi!”…
Với TCS, gia đình cùng các “đồng chí” rượu của anh,
tôi lúc này là một kẻ xa lạ, một người lạc hướng, môt cái gai khó chịu, một con
kỳ đà làm cho cuộc vui hoan lạc của họ không được hoàn hảo, tôi nên biến đi.
Nhưng tôi lại là một gã ngoan cố, tự cho mình nhiệm vụ phải ngồi lại để làm Sơn
tỉnh táo hơn, để những tiếng nói bớt đi những lời xu nịnh. Ý thức được rượu, phụ
nữ và xu nịnh là một loại ma tuý tổng hợp đang nhấn chìm TCS được nguỵ danh
dưới khẩu hiệu “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui” nên tôi cố chiụ đựng sự khó
chịu của họ và vẫn không tìm cách lấy lại chỗ đứng thân thiết vốn có với TCS
thủa còn trai trẻ ở Huế bằng rượu chè, quà cáp đắt tiền và những tán tụng nuông
chìu. Tôi vẫn đứng trên đôi chân liêm sỉ và theo đuổi một thứ nghệ thuật tri
thức, đó là chỗ mà TCS, trong thâm sâu của tâm hồn anh, không thể loại bỏ tôi
cho dù có khác nhau về quan điểm chính trị và cách sống. Đó cũng là điều mà TCS
trong những lúc cô đơn nhất đã đến gõ cửa nhà tôi bất kể đêm khuya hay khi bình
minh vừa ló dạng để hàn huyên hoặc khoe và hỏi ý kiến tôi về bức tranh mà anh
vừa vẽ.
Điều Đáng Tiếc
Trong thời buổi sống như một kẻ bên lề của một Sài
Gòn đã bị đổi tên và những người bạn thân một thời hồn nhiên như thế nay cũng
đã cúi mình, ngoan ngoãn làm những con rối của chế độ mới, quay lưng lại với
thân phận khốn đốn của đồng loại, tự huỷ tri thức, lương tâm, thứ một thời nhờ
nó đã làm nên những ca khúc tranh đấu cho thân phận và tự do con người, nay
chọn cho mình con đường sa lầy vào rượu, thuốc và phụ nữ, tôi thấy mình thật sự
cô độc và bất lực trước sự sụp đổ từng ngày của một người bạn tài hoa nhất mà
tôi từng yêu quí. Nhiều khi tôi muốn nói với bạn mình: “Tại sao cậu lại sa đà
vào những cuộc chơi phù phiếm? Tại sao cậu không viết những ca khúc cho thân
phận VN 2 đang bị một thứ xiềng xích vô hình nhưng vĩnh cửu, vì nó được khoá
bởi chính người VN chứ không phải ngoại bang? Hay ít ra thì cậu nên sống yên
lặng như một cái bóng, một hòn đá tảng vì cái giấc mơ hoà bình, thống nhất quê
hương của cậu dù không phải nguyên nhân chính gây ra sự sụp đổ hoàn toàn nền
Cộng Hoà trẻ tuổi MNVN, nhưng về mặt tâm lý cũng đã ít nhiều làm lợi cho phía bên
kia, vô tình đồng loã với kẻ đã gây ra cái bi kịch thảm khốc cho hằng triệu
người Việt từng ái mộ, tôn thờ cậu nay phải bỏ nước ra đi bằng giá của cái chết
không được chôn cất, bằng sự tật nguyền tinh thần, nếu may mắn đến được bờ tự
do thì bạn cũng đáng được cảm thông… Vì tôi biết chắc chắn một điều là tất cả
những trí thức thiên tả VN như cậu cũng đều không chờ đợi một kết cuộc cho đất
nước theo cách như đang diễn ra…”. Nhưng có lẽ trực giác của tôi đã mách bảo
rằng điều ấy nằm ngoài khả năng của TCS, cứ để cuộc sống của anh phụ thuộc vào
bản năng, đã tiêu vong rồi một TCS mạnh mẽ dấn thân, mạnh mẽ ca hát cho hoà
bình đất nước, cho dân tộc ấm no, bình đẳng, tự do và hạnh phúc như ngày nào.
Thời cuộc làm ra TCS đấy thôi, anh không phải là người làm ra thời cuộc, nên
tôi đã nghẹn họng.
Ảo Tưởng Cuối Cùng
Dần dà rồi TCS cũng tìm lại cho mình một phần phong
độ sáng tác nhờ hấp thụ những ngọn lửa nhỏ từ những nhan sắc phụ nữ và sự trân
trọng (theo chủ trương) của những nhạc sĩ thuộc Hội Âm Nhạc TP HCM như Xuân
Hồng, Hoàng Hiệp, Thanh Tùng, Tôn Thất Lập, Trần Long Ẩn,… và một nhóm nhạc do
họ tổ chức có tên “Những Người Bạn” ra đời khoảng thập niên 90, và TCS được coi
là đầu đàn. Anh trở thành nhân tố quan trọng nhất trong việc thu hút sự chú ý
của công chúng mỗi khi anh có mặt trong các show diễn của nhóm. TCS cũng là một
tiếng nói có trọng lượng nhất đối với nhiều tên tuổi hàng đầu của nhạc cách
mạng VN như Văn Cao, Trọng Bằng, Hồng Đăng,… trừ ông nhạc sĩ Bộ Trưởng Bộ
VH&TT Trần Hoàn (đã nghĩ hưu), người từng mở chiến dịch đả đảo anh một thời
ở Huế, là vẫn tiếp tục nhìn TCS như một kẻ xấu.
Dù gì thì thế đứng chính trị của TCS cũng đã được
tốt hơn trước rất nhiều, có phải vì thế mà anh đã chủ quan nghĩ mình là người
đến lúc nên đứng vào hàng ngũ của đảng?
Sơn đem ý định này nói với tôi, tôi liền can:“Không
nên Sơn ơi, cậu đang là một nhân vật âm nhạc lớn, người ta nể trọng vì ảnh
hưởng của cậu đối với công chúng rất lớn cũng như quốc tế. Nay cậu trở thành
đảng viên mới tò te còn ai coi trọng nữa. Nếu ông Hoàng Hiệp chống lai là may
cho cậu lắm đó!”. Tôi đã nói với TCS như thế và TCS im lặng. Tuy nhiên không
phải nhờ sự phân tích ấy mà TCS không trở thành đảng viên Đảng CSVN, mà bởi sự
ngăn cản của nhạc sĩ Hoàng Hiệp, người giữ vai trò chính trị của Hội Âm Nhạc TP
HCM và cũng là cán bộ có trách nhiệm quản lý TCS. Trong một lần bất bình vời
Hoàng Hiệp về việc bị kiểm điểm, TCS đã chửi thẳng vào mặt Hoàng Hiệp ngay tại
trụ sở Hội Âm Nhạc TP HCM:”Mày là thằng mặt lồn!”.
Đã không những không được vào đảng, TCS còn được
cho về hưu để vĩnh viễn kết thúc giấc mơ – ảo tưởng cuối cùng của anh.
Cái Chết – Vinh Quang Đích Thực
Nếu con đường chính trị đối với TCS là một con
đường dẫn anh xuống vực thẳm thì cái chết là một kết thúc hoàn hảo. Hay nói một
cách khác, nó đã giải cứu và trả lại vinh quang đích thực cho anh – vinh quang
dành cho di sản ca khúc TCS.
Không chỉ niềm vinh quang này bừng sáng huy hoàng
bởi hàng chục ngàn người yêu âm nhạc của anh ở trong nước tiễn đưa anh đến nơi
an nghỉ cuối cùng, mà người Việt trên khắp thế giới cũng nhỏ lệ tiếc thương,
nhất là người Việt ở Mỹ, nơi mà Trịnh Công Sơn lúc sinh tiền không dám đặt chân
đến dù không ít lời mời. Một lễ tưởng niệm long trọng được tổ chức tại Hội
trường báo Người Việt với sự tham dự đông đảo của nhiều giới khác nhau trong
cộng đồng ở cả Nam và Bắc California ngay trong đêm 1-4-2001, điều mà trước đó
không ai dám nói công khai về tình cảm của mình với TCS ở chỗ đông người tại
Mỹ.
Lời Kết
Sau 8 năm Trịnh Công Sơn ra đi, mọi cảm xúc thương
tiếc sau cái chết của anh trong mỗi chúng ta cũng đã phần nào chìm lắng, hôm
nay, tôi quyết định và chọn lựa thời điểm này để viết về một góc khác, một
phương diện khác của Trịnh Công Sơn mà chưa ai viết hoặc viết một cách có hệ
thống.
Bài viết này chắc chắn sẽ gây ra sự mất mát tình
cảm, sự đổ vỡ các mối quan hệ vốn có của tôi, vì một số những nhân vật được đề
cập nay đang còn hiện diện trong cuộc đời. Sự thật bao giờ cũng gây mất lòng,
tôi đã tự hỏi mình nhiều lần trong nhiều năm qua: có nên viết nó ra, giải thoát
cho nó khỏi ngục tù trong tôi suốt hơn 30 năm qua? Sự quằn quại của nó trong
cái nhà tù ký ức cũng làm tôi đau buồn đến không chịu nổi. Giải phóng cho nó là
giải phóng cho chính tôi, dù có phải bị trả giá.
Đó là về phần cá nhân tôi, còn đối với TCS, bài
viết này tôi muốn bổ sung thêm những điều mà trong các cuộc nói chuyện về TCS ở
Mỹ tôi đã không thể nói hết được. Một nửa sự thật cũng chưa phải là sự thật.
Tôi tin vào điều tốt đẹp của sự thật. Nó có thể sẽ làm tan đi hình ảnh một TCS
được tô vẽ bởi những huyền thoại và ảo ảnh lấp lánh trong lòng ai đó, nhưng sẽ
trả lại một TCS thiên tài đích thực của âm nhạc như nó vốn có, để mọi người nếu
đến với nhạc Sơn thì sẽ có được cơ may yêu mến trọn vẹn một con người có thực,
chứ không phải một thứ tượng đài được nhào nặn, tô vẽ và dựng lên vì một mục
đích riêng. Đã đến lúc sự thật đó cần được trả lại cho những người Việt đã,
đang và sẽ mãi còn coi nhạc Trịnh là lẽ sống của mình, mang nó theo mình như
một thứ tài sản vô giá dù đi đến bất kỳ đâu, dù ở chiến tuyến nào.
Tất nhiên, những lập luận và lời kể trong bài viết
này dựa vào những gì tôi đã trải qua, những tư liệu riêng và những tư liệu của
những người bạn cũ của TCS mà họ đã công khai phổ biến trên các phương tiện
truyền thông, và vì thế chắc chắn còn thiếu sót tất yếu, vì tôi biết còn nhiều
sự thật đang được cất dấu bởi những người có quan hệ cận kề với TCS trong từng
giai đoạn của lịch sử VN từ 1954 đến hôm trước khi TCS qua đời mà họ vì những
lý do nào đó chưa tiện nói ra. Tôi xin cám ơn những ai sẽ đóng góp thêm những
gì giúp cho bài viết này được hoàn hảo hơn, kể cả những phản biện.
Sau cùng, mỗi con người Việt Nam đã trải qua và
sống sót sau cuộc chiến tranh khốc liệt vừa qua đều giữ trong mình những sự
thật riêng, một gốc nhân chứng riêng, xin quí vị hãy trả lại nó cho lịch sử,
nếu được như thế thì tấm gương lịch sử VN mới trong sáng được. Cũng vì điều
này, cho tôi xin lỗi những gì mà bài viết có làm tổn thương đến một ai đó cũng
là vì không còn sự lựa chọn nào khác.
Sài Gòn 29/3/2009
TRỊNH CUNG
304Đen
– llttm -Mt68
No comments:
Post a Comment