Tuesday, July 26, 2022

Tình Không Phải Người Tình - Thuyên Huy

 

 Tình Không Phải Người Tình

 

    Bây giờ cuối Hạ, chập chững Thu, sáng Chủ nhật, trời có nắng sớm, vài ba cái nắng cuối chờ sang mùa, hâm hấp nóng, như thói quen từ lâu, chạy bộ từ con đường dọc bờ sông, qua cái cầu gỗ nhỏ, ngang qua công viên có khu bếp nướng ngoài trời quen, thường thì lác đác vài người đi lên đi xuống nhưng sáng nay, đông nghẹt, già trẻ lớn bé, nhóm từng nhóm san sát nhau, rộn rã nói cười bày biện cái này cái kia trên sân cỏ không còn mấy xanh màu, nắng trãi rực dài ngập một màu hanh vàng ấm.

   Nắng lên dần nắng, vừa tới ngang qua khu vườn chơi trẻ em, anh chậm lại, trước mặt, trong đám người chạy người thả bộ lên xuống trên con đường xi măng quanh sân vận động, một chị, trông có vẻ là người mình, đang luýnh quýnh cố đẩy cái xe lăn có người ngồi đi, đang mắc kẹt bánh xe sao đó, Quyền bước nhanh tới, không đợi không hỏi, phụ nhấc cái xe lăn lên, cùng lúc chị nhìn qua, “cám ơn” Quyền đứng chết trân, chưng hửng, “chị Hiền”, chị trố mắt ngạc nhiên  Quyền hả”, anh đi nhích lên chút xíu “dạ chào bác”, mẹ chị ngồi trên xe lăn, ngờ ngợ “ ờ Quyền hả” nhung không chắc là bà có thật nhớ không.



*

    Quyền nhà trên tỉnh, năm Đệ Nhị ngày nghỉ thứ bảy chủ nhật thường theo Quân, bạn học chung lớp, khá thân nhau, đi xe Honda về nhà anh ta dưới quận. Nhà Quân nằm ở đầu dãy nhà, cách nhau khoảng sân, dọc theo một bên con đường lộ xã xuống bờ tới cái cầu cây nối qua bên kia xóm cù lao, ngang nhánh sông nhỏ. Thú vui của hai thằng là, chiều gần xuống, nắng còn thoai thoải vắt ngang lưng trời, đạp hai cái xe đạp cà tang qua bên kia cầu, ở mé bờ cuối ấp, ngồi nhìn rừng hoa Sim tím rộ trải dài cuối dốc, phủ một màu tím cả khúc sông, nhấp nhô theo từng cơn sóng, lấp lánh dưới những vạt nắng nhạt sắp về chiều như những dải lụa thướt tha, ngồi nhìn mà dệt mơ dệt mộng chuyện công hầu khanh tướng một mai.

    Trở lại nhà, một hai lần, lúc ngang qua căn nhà nhỏ, vách cây màu nâu xậm, có mấy cụm hoa Sứ trước sân, nằm ẩn mình bên trong dãy hàng rào cây cao hơn đầu gối, nằm gần bờ sông cuối dãy nhà, bên này cầu, Quyền thường thấy có cô con gái tóc dài đen mướt, ngồi phơi tóc ngoài hiên trước, chợt dưng muốn ngừng lại nhìn, nhưng ngài ngại, tiếc rẻ, đạp xe qua rồi mà cứ quay lại, Quân cũng chậm lại, không nói gì hết, gục gặc đầu cười một mình. Rồi từ đó, đạp xe qua đồi Sim đã là chuyện phụ, với Quyền giờ là căn nhà có mấy cụm hoa Sứ, và cũng từ đó, Quyền về nhà Quân dưới quận nhiều lần hơn trước, không cần hỏi tại sao. Quân cho biết, Hậu là tên cô gái, anh ta quen quá, đang học cũng lớp Đệ Nhị dưới trường quận, có chị tên Hiền, tốt nghiệp Y Tá Cấp Hai đang làm trưởng trạm y tế xã, gia đình tương đối khá, ông bà tử tế, tốt bụng, hiền từ, ông là hội viên Hội đồng Xã, bà có sạp buôn bán nồi niêu, túi giõ và nhiều thứ linh tinh khác trong chợ.

   Một chiều thứ Bảy, một hai tháng tới mùa thi, theo ý Quyền, hai người thả bộ tà tà qua cầu thay vì đạp xe như những lần trước, hai chị em đang loanh quanh nhặt xác hoa Sứ tàn rụng trong sân cũng vừa lúc hai người đi tới, Quân đứng lại, bước tới gọi vọng vào, Quyền chậm chậm theo sau, chị Hiền nhanh chân ra mở cổng, cái cổng khép hờ, hai chị em bước ra, không nhìn Quân mà nhìn Quyền cười chào, vồn vã mời vào rồi trở vô trước, hai thằng lửng thửng theo sau, họ ngồi quanh trên hiên nhà, nói cười tự nhiên hỏi qua hỏi lại, chuyện trường chuyện bài vở, chuyện nhà chuyện mình, vậy mà họ quen sơ sơ và có chút mến nhau và cũng từ đó, Quyền biết mình đã thương Hậu nhưng chưa dám nói ra , hẹn với lòng để qua mùa thi rồi sẽ tính.

*

    Xong mùa thi, cả ba đậu Tú tài Một năm đó, không thân thiết nhau lắm nhưng cũng gọi là quen sau mấy lần đến nhà, và cũng để gọi là ăn mừng, cả ba có cả chị Hiền, đón xe lam xuống cái quán cơm đầu ngã ba dưới chợ quận một sáng giữa Hạ, phố xá sáng đông vui, tấp nập rộn ràng buổi chợ sớm, với người không biết ra sao nhưng với Quyền, hồn anh sáng hôm đó “người vui thì cảnh cũng vui”. Họ nói chuyện trời trăng nhưng ai cũng biết có những cái nhìn trộm lâng lâng thương thầm của ai đó. Trở lại, hai chị em và Quân ra ngã ba chợ nhà đưa Quyền chờ đón xe đò về tỉnh, Quyền chưa nói được gì nhưng Quân thì biết rành quá rồi, ngồi trên xe mà cứ quay nhìn lại sau, Quân vẫy tay chào theo làm dấu yên tâm đi, Quyền mĩm cười một mình, cái cười yên tâm như cái vẫy tay làm dấu yên tâm của Quân.

   Vào học lại, không ngờ Quân lại chuyển về trường  quận, không còn bạn, nhất là người hiểu chuyện mình Quyền buồn không ít, nhưng cũng may là từ đây cái cớ xuống nhà Quân xem ra dễ ăn dễ nói hơn trước, dù ai trong cuộc cũng thừa sức biết lý do, tuy vậy giờ thì không có Quân, đường phố tỉnh thành có vẻ trống vắng và mất vui khá nhiều. Cứ thương nhớ vu vơ riêng mình, định nói nhưng chưa dám, cứ hẹn hết mùa thi, mùa thi xong rồi giờ lại hẹn lần hẹn lựa mùa thi năm cuối trung học Tú tài Hai này. Sách vở bận rộn ít nhiều vẫn dôi ba lần, không nhiều như trước, cũng xuống nhà Quân, cũng ghé tạt qua nhà Hậu, xem như để nhắc nhở là mình vẫn còn đây, gặp thì gặp vậy thôi cho vơi đi nổi nhớ và tin vào chút hy vọng, năm thi thì ai cũng như ai, người nào người nấy cũng phải chong đèn, ngủ muộn cho bài vở nên dường như chuyện tình cảm linh tinh tạm gát qua. Cái gì cũng chấm dứt bằng ba tiếng “sau mùa thi”.

    Học tài thi phận, Quyền rớt Tú tài Hai trong khi cả Quân và Hậu đều đậu. Ngày xem kết quả, không biết cười hay khóc, tưởng chừng như tất cả đã theo mây ngàn bay vụn vở trong hồn, Quyền lặng lẽ ra bến xe về tỉnh ngay, không chờ gặp Quân như đã hứa, ngồi trên xe, nhìn dòng người xuôi xe ngược mà bổng dưng muốn khóc. Một chiều gần tới ngày tựu trường, Quân loanh quanh chuyện thu xếp ngày xuống Sài Gòn vào đại học Sư phạm, Quyền từ tỉnh xuống, chia tay, hai người đạp xe qua cầu, ngồi nhìn rừng Sim dưới bờ sông, Quân cho biết, theo lời chị Hiền, Hậu đang ở dưới Sài gòn. Sim mùa này không còn tím một màu lụa, hai người ngồi đó, nhìn cuối trời lấp lửng chiều, không ai nhắc gì tới cái ước mơ “công hầu khanh tướng” của những ngày xưa nữa, cười mà buồn hơn vui, trở lại  nhà, qua cầu, Quyền thôi không nhìn căn nhà có mấy cụm hoa Sứ nữa, chia tay, có lẽ ngồi nhìn Sim lần này chắc không còn lần sau, chuyến xe đò cuối ngày chạy khuất xa lâu rồi, Quân vẫn còn đứng nhìn theo, thở dài thương cho bạn nhưng không biết phải nói gì hơn đây, nói thầm cho mình, hẹn gặp lại.

*

    Chiến cuộc giờ càng ngày càng lan rộng, tiếng bom tiếng đạn pháo dội về gần thành phố, ấp làng nghe từng ngày từng đêm, bạn bè trai tráng không biết bao nhiêu người đã nhập cuộc, áo trận giày sô thay cho áo trắng học trò bút nghiên đèn sách. Quyền cũng vậy, vui với phận đời kém may, xa phố xa phường, nhưng vẫn canh cánh bên lòng, ôm kín mối tình chưa dám ngỏ, cố quên nhưng cứ nhớ.

    Trên đường trở xuống Sài Gòn, chờ ngày ra đơn vị, về thăm nhà vài hôm, Quyền ghé ngang thăm cũng như để từ giã ba má Quân, được hai bác cho biết tin, nghe loáng thoáng là, gia đình Hậu đã nhận lời cầu hôn của ai đó dưới chợ quận, chắc sẽ lo chuyện làm lễ đính hôn nay mai. Vậy cũng xong, không biết cười hay khóc, hai bác đưa Quyền ra đón xe đi, không quên dặn dò cẩn thận, giữ gìn thân mình vì “súng đạn vô tình”. Đêm cuối phép, Quyền tạt qua tạm biệt bạn, Quân ngỡ ngàng, không ngờ Quyền vào lính, cho nên hơn một năm trời không biết tin gì anh ta, Quân cũng như Quyền, lúc này không biết vui hay buồn, hai người một lần nữa, tại một cái quán cà phê quen mà họ đã có đôi ba lần ngồi trong hai mùa thi, nhìn ra đường, nhắc chuyện cũ chuyện chưa xong, cười mà lòng nặng trĩu buồn, rồi đi lòng vòng, xuôi ngược đường phố chính của Sài Gòn sắp sửa lên đèn, chia tay nhau ở góc đường vắng người, chiếc xe xích lô chở Quyền trở vào doanh trại, cho kịp chuyến xuất quân nửa khuya đêm nay, chầm chậm chạy đi, Quyền nhìn lại vẫy tay, Quân chợt thấy môi mình mằn mặn.

*

    Miền Nam thua cuộc, 30 tháng 4 quân lính tan hàng, mọi thứ không còn như cũ, mọi thứ đổi tên thay màu, tang thương chia lìa, người đi người ở lại, người nằm xuống thiếu tên, người trở về mất mát, tưởng chừng như hoang phế dù mới hôm qua. Quyền trở lại nhà từ chiến trường ngoài Trung, buông súng giã từ ngày qua nhưng cũng chưa biết ngày mai thế nào, ở với gia đình vài ngày còn tranh tối tranh sáng, lo ngại vì từng là lính gây khổ cho ba má, hàng xóm biết, nên bỏ tỉnh đi, đi làm kẻ trốn chạy, trốn chạy một cuộc đổi đời oan nghiệt, chuyện thương thầm bổng đâu đó hiện về, đã cố quên từ đêm đầu nằm bên hố cá nhân chờ hỏa châu lên trong rừng già tam biên, nhưng bất chợt quẩn quanh làm cho hồn quặn đau thêm.

    Quyền ghé ngang nhà Quân, không còn ai đó, chạnh lòng ráng thêm một đoạn đường tới cầu, nhà Hậu cũng vắng tanh, xác hoa Sứ rụng úa nằm phơi mình trong sân, nhà đã có chủ mới, hỏi thăm người còn trong xã quanh đó, cho biết họ đã cùng gia đình ông cựu cai tổng Tiến, khá giả, là ba của người hôn phu của Hậu dưới chợ quận, đi đâu không biết từ lâu lắm rồi. Lang thang ở Sài Gòn giờ đã đổi tên người xa lạ, lòn lách, chạy chọt Quyền không vào tù cải tạo, nhập vào số người đồng cảnh ngộ, khuân vác bến tàu, bến xe sống cho qua ngày, cũng may trời còn thương, có được một chỗ tá túc ở khu nhà sàn, vách phên mái lá, trống trước hở sau bên bến Bình Đông, ngày đi đêm về ngã lưng vất vưởng.

   Quyền lặng lẽ về tỉnh thăm nhà vài lần trong hơn một năm trời, vậy thôi, một chiều đầu mùa mưa tháng sáu, Quyền theo một người lính cùng đám “ăn đình ngủ chợ”, có quen ai đó, theo chiếc ghe chở khoai lang khoai mì, mía từ cầu chữ Y ra cửa Vàm Láng, rồi cũng nửa khuya hôm đó lên chiếc tàu đánh cá cùng hơn mấy mươi người lớn nhỏ bỏ bờ ra khơi. Không may, chiếc tàu đánh cá bị hư máy, sóng to gió lớn, nhấp nhô, lắc lư sau hơn một ngày ngoài biển, giông đánh chiếc tàu trôi dạt ngược vào bờ rồi mắc cạn ở bải Phước Tỉnh, công an bắt cả nhóm, đem về giam ở Hàm Tân, một đám chừng mười người đàn ông, trong đó có Quyền, hầu hết là quân lính cũ, sau một tuần lễ, công an chở đưa vào trại tù cải tạo trong rừng ở Tuy Hòa.

    Hai năm sau, được thả, Quyền về lại quê nhà, má anh mất hơn một năm trước, ba anh xuống tóc vào tu ở cái chùa cũ xa xa ngoài ngoại ô tỉnh. Tứ cô vô thân, một lần nữa Quyền làm thân “ăn đình ngủ chợ” ở Sài Gòn, nhưng đổi đời lần này, lang thang khuân vác, lên hàng xuống hàng cho mấy chuyến xe đò đi miền Tây ở xa cảng Phú Lâm, ngủ bờ ngủ bụi ở đây không bao lâu, trời còn thương Quyền tình cờ quen một anh làm cai tại nông trường khóm Bình Sơn dưới Hà Tiên khi nhận khiêng đồ đạc của anh lên xe đò, anh này là khách quen, lên xuống Sài Gòn một tháng ba bốn lần, nói chuyện qua lại, biết ra gốc gác nhau, cảm thông từ đó, rồi Quyền theo anh, dùng giấy tớ lý lịch gì đó, xuống nông trường với tư cách công nhân, một lần nữa, cùng cả đám công nhân nông trường khóm Bình Sơn, trong đó có anh cai quen ở xa cảng Phú Lâm, lên tàu chở đầy khóm ra khơi, và cuối cùng, tàu Quyền đến bờ Thái Lan một sáng mưa lâm râm mù mờ hơi sương giăng biển rộng.

*

    Có hứa là sẽ tới nhà chị Hiền nhưng hứa thì hứa vậy, mọi chuyện đã xong hết rồi, Hậu giờ đã yên bề gia thất, đâu còn gì, có muốn tạm gọi là người quen đồng xứ đồng quê cũng thấy trong lòng không ổn, Quyền suy tới nghĩ lui, có cái gì đó vướng mắc nghèn nghèn, vướng bận chi cho đau thêm, gặp rồi nói cái gì đây, chẳng lẽ cứ “những lời đầu môi chót lưỡi”. Quyền cảm thấy vui và nhẹ người khi quyết định quên đi, không tới.

    Quyền bất tỉnh, chút máu ứa ra từ phía sau cổ, khi xe cứu thương đưa anh tới khu cấp cứu của bệnh viện trong phố chính, người ta đặt anh lên giường, vết máu càng thấy rõ hơn, nào giây nào ống, máy thử máy đo đủ thứ, bác sĩ, y tá vây quanh, anh vẫn nhắm nghiền mắt, môi khô xạm lại. Quyền bị nạn sáng nay, trên đường đến sở làm, trời bổng dưng mưa mù mịt, ở xứ này là vậy, mùa đông mưa sáng mưa chiều là chuyện bình thường, hôm này trời xem ra lạnh hơn năm ngoái, tai nạn xảy ra ngay ngã tư xa lộ, bị chiếc xe hàng cả chục bánh, chất hàng đầy cứng nặng, không biết làm sao đó mà đụng mạnh sau xe của Quyền và mấy chiếc trước, dồn cục, nghẽn một khúc đường trong giờ cao điểm, xui một điều là xe Quyền ở phía sau, nên bị văng tung lên, ngã rớt xuống khỏi hàng rào chận lề, lật úp. May là không có ai chết, chỉ có Quyền và một người nữa khá nặng, số còn lại xây xát nhẹ, mấy cái xe cứu thương, cảnh sát, nhân viên cấp cứu, không biết hết là bao nhiêu, ra sức giải tỏa, dọn dẹp cũng phải hơn một tiếng đồng  hồ, xe cộ lưu thông mới tạm bình thường, trời vẫn chưa có nắng.

    Thay ca trực sáng, vào phòng như thường lệ, Hậu không nhìn bênh nhân, hai ngày rồi Quyền vẫn vậy, vẫn bất động, nhịp tim đập trên cái máy đo ngay đầu giường, đường tâm đồ cũng đó, lên xuống thấp hơn mong đợi nhưng anh vẫn sống, Hậu cầm xấp giấy ghi chi tiết theo dỏi bênh nhân, đọc, giựt thót người, tên Quyền đập vào mắt cô ngỡ ngàng, bổng dưng cả một khoảng trời làng cũ, có một người, cô biết là thương mình, cô cũng thầm mến lại nhưng chờ người ta ngỏ ý, chờ mãi mà không thấy. Hậu buông vội xấp giấy xuống, tới sát bên cạnh giường, lẩm bẩm “trời ơi anh Quyền”, rồi ngồi bệt xuống ghế, thờ thẩn nhìn cái máy đo nhịp tim, không rời mắt, bỗng dưng muốn khóc.

    Cứ ngồi đó, hết nhìn chai nước biển tới máy đo nhịp tim, rồi mặt Quyền, vẫn xám ngắt, phần còn thấy được từ cái mền trắng đắp che toàn  thân, chắc cũng sắp vào trưa, dưới sân trời đã có chút nắng ấm, Hậu bổng giựt thót người tỉnh hồn, qua vạt nắng lùa vào ngang, mội Quyền đọng đậy, mấp mái, đứng bật dậy bấm cái nút báo động đỏ gọi bác sĩ rồi cúi nhìn kỹ một lần nữa, cô khe khẻ sát bên tai Quyền “anh Quyền, anh Quyền, Hậu đây Hậu đây”, hình như miệng anh hé mở, có lẽ muốn nói. Trong tích tắc bác sĩ và cô ý tá trưởng trực khẩn tới cũng là lúc, cái máy đo nhịp tim vừa hạ xuống con số 0 và ngừng bặt, chai nước biển nhỏ giọt cuối cùng, đầu Quyền quẹo sang một bên, người trong phòng lắc đầu chịu phép, không làm gì khác hơn được, Hậu bật òa lên khóc, ngoài hành lang trước phòng, hai người y công vịn chiếc băng ca trắng, lẳng lặng đứng chờ.

*

   Quyền không có thân nhân, theo giấy tờ, vị mục sư người Đức, đở đầu cho anh từ ngày mới qua, đem anh về chôn tại khi nghĩa địa của họ đạo ở ngoại ô vắng, yên tỉnh xa thành phố. Buổi sáng trời khu nghĩa địa có chút nắng, đâu đó một vài cụm mây xam xám lang thang lửng lơ khi cao khi xuống thấp trên đầu, đám tang lặng lẽ không ai, chỉ có ông mục sư, ông già coi sóc nhà thờ, hai anh trong xứ đạo, chị em Hậu vàchiếc xe hơi dùng chở đồ đạc nhà thờ cũ.

    Hai anh người nhà thờ từ từ đổ đất lấp quan tài trong lúc ông mục sư đọc kinh làm dấu thánh giá, Hậu bật khóc sướt mướt, ngồi bên mộ huyệt, còn hăng hắc mùi đất mới đào, chị Hiền cũng rấm rức khóc theo, ông già buồn hiu lắc đầu thở dài, nắng rực sáng chiếu từng vạt hồng nhạt ngang tấm mộ bia, khắc tên Quyền, ghi ngày chết không có ngày sinh. Ông mục sư, mấy người của nhà thờ đi lùi lại phía chiếc xe, làm dấu chào về trước, xe nổ máy chầm chậm chạy ra cổng, rồi mất hút không lâu sau ngoài đường, nghĩa địa giờ này, lấp lửng trưa, vắng tanh, ở đó, hai chị em còn ở lại.




   Chị Hiền buồn hiu, ngồi nghe Hậu kể chuyện muộn màng cho người nằm dưới mộ sâu, những ngày tháng cắp sách ở quê nhà, chờ và chờ cứ trôi qua mà Quyền chưa nói tiếng thương tiếng yêu ra, rồi cũng phải đành cố quên, chọn ngã rẽ cho đời mình, mặc dù đã hứa hôn nhưng Hậu vẫn nuôi hy vọng, nhưng Quyền vẫn mù khơi biệt tăm.

   Xuống tàu theo gia đình ông cai tổng Tiến, ra đi sau ngày miền Nam thua cuộc, tới Mã Lai những ngày đầu tỵ nạn, ở trại không bao lâu, gia đình ông đi Pháp, gia đình Hậu ở lại, rồi qua đây, ở trại tỵ nạn việc hứa hôn được hai bên vui vẻ hủy bỏ, Hậu vẫn là Hậu của Quyền thương thầm ở xứ người, vẫn cố chờ nhưng giờ thì hết rồi, tấm mộ bia không có ảnh của Quyền, không biết người trong đó đang cười hay khóc.

*

   Lau nước mắt, hai chị em đứng lên, trời đổi gió trở chiều, sửa lại mấy cánh hoa Huệ trắng trong chậu trước mồ, Hậu thì thầm, số phận mình chỉ là “tình không phải người tình”. Mấy cụm mây xam xám loanh quanh hồi sáng bổng dưng theo nhau xuống thấp, thật thấp, hai chị em thờ thẩn bỏ đi, ra tới cổng nghĩa địa vẫn còn rấm rức.

 

Thuyên Huy

Giữa đông 2022  

  

 

No comments: