Chuyện vui buồn 3 ngày Tết
Tết, không phải ai cũng mong đợi, Tết lắm người vui cũng có khối kẻ
buồn. Ba ngày nghỉ làm này, Hai Say thư thả rong chơi đó đây để tìm hiểu cái sự
đời, ông mục kích nhiều chuyện, chuyện vui cũng nhiều, mà chuyện buồn cũng
không ít.
Ông đã "phát hiện" ra những cảnh ngộ cũng hơi ngộ, câu truyện
đại khái như sau,nhưng nếu có nhạt quá thì mời quí còm sĩ thêm vài bao muối.
Sốc óc
Gặp anh bạn, tui hỏi
- Ủa, Tết này không về VN sao?- Không và có lẽ không bao giờ về nữa.
- Sao vậy?
- Trước nhất là còn CS thì không về, thứ đến ở VN bây giờ tình đời đổi trắng thay đen, đen bạc lắm.
- Chuyện gì vậy?
- Năm ngoái họp lớp, ngồi uống bia có đám quan lớn VC, chúng biết tui là "người Việt ở Mỹ" nên nói sốc óc tui.
- Nói sao?
- Chúng nói rằng: Tụi Việt kiều giờ sao so sánh bằng Việt cộng, Việt cộng giờ giàu bạc mấy chục triệu đô Mỹ, nhà cửa mấy căn biệt thự, đất đai bát ngát... tiền Việt kiều có bao nhiêu mà ngon, chúng cày bỏ mẹ. Giờ Việt kiều chỉ đáng xách dép cho Việt cộng.
- Rồi ai trả tiền cho buổi họp lớp?
- Thì tui chứ còn ai.
Nghe xong Hai Say ngâm nga:
Hò... ơ... ơ...
Chuyện đời có tử có sinh
"Việt kiều" về nước hy sinh... là thường.
*
Tiền Việt kiều
Rồi ông được mời đến một nhà người quen, gia đình anh có 3 người ở Mỹ, 1
người ở Úc. Suốt cuộc tiệc, ông thấy rất nhiều lon bia uống nửa, còn nửa la
liệt nhưng khách vẫn khui lon mới.
Ngứa mắt ông Hai Say hỏi lớn:- Bia lon nào cũng còn nửa lon sao không uống cho hết, khui lon mới chi cho phí?
Và ông được nhiều người cùng trả lời:
- Tiền Việt kiều mà, có sao đâu.
*
Quá liều
Hai Say kể tiếp: Ngày ông Táo chầu trời, thằng rễ Trời đánh không biết
cho bà mẹ vợ ăn uống thứ gì khiến bà ói mửa liên tục phải chở đi bệnh viện.
Anh chàng kêu vợ đánh dây thép qua Mỹ khóc lóc, nói rằng mẹ nằm viện sắp
chết, anh chị và các cháu mau về để kịp chôn và nhận tang.Thế là cặp vợ chồng ở Mỹ tức tốc bay về nhưng may là mẹ chưa chết mà chỉ gầy đi. Tui đâm nghi, rủ ông rễ đi nhậu rồi "tâm sự" khéo và được ông rễ trả lời:
- Tết này vã quá, không biết đào tiền đâu mà nhậu 3 ngày Xuân, tôi pha thuốc xổ lãi trộn vào đồ ăn nhưng tui pha hơi nặng tay nên bà sém "đi Pháp". Ý là tui chỉ muốn bà bịnh rồi kêu mấy đứa con của bả ở Mỹ về thì tui mới có tiền lì xì Tết chứ.
*
Bưởi đẹp
Thời buổi kinh tế khó khăn, người ta nghĩ ra mọi cách để kiếm tiền. Hai
Say nhìn phía bên góc đường có hàng bưởi khá hoành tráng mà cô bán bưởi cũng có
cặp bưởi tròn trịa đồ sộ.
Tuy già nhưng Hai Say cũng cầm mắt không đậu nên nhìn bưởi mà khen đáo
để:- Bưởi ngọt không cô?
- Dạ bảo đảm ngọt đến lịm người bác ạ.
- Dạ không tin cứ thử.
- Úi, ban ngày ban mặt ai dám thử.
- Vậy tui mua về 1 cặp để cúng.
- Dạ ăn hay cúng thì tùy bác thích.
- Mấy ngày tết này, em bán có được không?
- Dạ rất đắt hàng, hốt khối bạc nhờ em có bưởi to và đẹp.
*
Xem bắn pháo bông cho đỡ đói
Hai Say đi ngang nhà chòm xóm, ông nghĩ bụng nếu không ghé thăm chào hỏi
và chúc Tết thì sợ cô hàng xóm nghĩ là cô nghèo nên ông khi dễ:
- Chào cô bạn láng giềng.- Dạ mời bác vào chơi
- Ủa, Tết nhứt mà sao không bánh chưng, không dưa hấu, không ngũ quả mà chỉ lèo tèo mấy bịch bánh mứt trên bàn thờ vậy?
- Dạ làm công nhân may mặc, tháng 3 triệu rưỡi, ăn còn không đủ, đói lên đói xuống, lấy tiền đâu mua dưa hồng câu đối đỏ bác.
- Ừ, vậy đêm Giao thừa dẫn mấy trẻ lên tòa tỉnh xem bắn pháo bông cho đỡ đói.
*
Lỗi tại Việt Kiều
Ông Hai Say đi ngang một nhà có đám tang, tò mò ông ghé lại hỏi chuyện
nhưng lấy lý do là thắp nhang chia buồn cùng tang quyến. Ông mon men hỏi thăm
người mẹ của nạn nhân, câu chuyện như sau:
- Cháu mới 16 tuổi, trông đẹp trai bảnh quá mà đi núi uổng quá.- Dạ, phải chi hỏng có Tết thì tụi nó không đua xe trong đêm Giao Thừa.
- Ồ, rồi sao?
- Dạ, nó té xe vỡ sọ khỉ.
- Trùi ui, ghê vậy.
- Dạ tại cậu nó ở Mỹ về chơi Tết, thấy cháu không có xe nên mua cho nó chiếc SH nội.
- Ừ SH là đẳng cấp rùi.
- Dạ, đẳng cấp gì, tại cậu nó cho tiền mua xe nên con tôi mới chết.
*
Sau cùng ông gặp một nông dân với bài thơ tâm sự của người cầm cuốc:
Đêm Ba Mươi thấy đời như mõm chó!
Chẳng bánh chưng cũng chẳng có dưa hồng
Nhà gió lùa vách trống bỏ không
Bởi thất mùa năm nay ruộng ngập mặn
Tết gì đây, sao vắng nàng Xuân?
Tết ở đây sao lắm kẻ diễn tuồng?
Bày bánh vẽ đem dân đi buôn đi bán
Tết làm chi cho buồn chán ê chề?
Bày vẽ chi cho lắm cuộc thảm thê?
Cho cảnh sống thêm bộn bề bận rộn
Nợ cứ đòi, biết trốn nơi đâu
Tết ơi Tết, ta ngao ngán buồn rầu...
Và như thể muốn nói câu giả biệt.
Việt Nam, dân khổ chi mà khổ hết biết!.
304Đen – Llttm - DLB
No comments:
Post a Comment