BÀI VĂN VỀ MẸ
Thùy Linh là một trong vài đứa học trò ngoan của tôi ở trại tỵ nạn…Linh chỉ mới 9 tuổi khi đặt chân đến Thái lan. Hôm đó, tôi đã ra đề văn cho học sinh “Hãy kể lại kỷ niệm với mẹ mà em nhớ nhất”.
Vi Kha Hoang
Linh
là đứa học trò viết văn rất khá và thường làm xong các bài thi, bài kiểm tra
trước các bạn. Nhưng hôm đó, Linh đã không tập trung. Em cứ lơ đảng nhìn ra
ngoài lớp, gương mặt thẩn thờ, gần như không hồn. Tôi đã lên tiếng nhắc Linh
“Không chểnh mảng, hãy tập trung lo làm bài mau, kẻo hết giờ”. Linh sau đó cúi
gầm xuống, lúc thì hý hoáy viết, lúc thì gục mặt lên bàn một đỗi …
Lát
sau, Linh bước nhanh đến trao cho tôi tờ giấy viết văn của em rồi ù chạy ra
khỏi lớp. Tôi bất ngờ trước thái độ lạ thường và không kịp ngăn em lại … Tò mò,
tôi liền đọc bài văn của em …. Và tôi đã sửng người … Tôi nâng tờ giấy bị nhiều
nếp gấp. Chắc chắn bàn tay nhỏ bé của em đã nhàu nó, như là cách mà em đã cố
gắng để đè nén nỗi đau. Nhưng nhiều hơn cả là những dòng chữ loang lổ mực do
nước mắt của Linh đã rơi lên trang giấy … Nước mắt tôi cũng trào ra … Và tôi đã
sử dụng gần như các câu văn của Linh để viết lên bài thơ này ngay hôm đó!
Đến
năm 2013, trong một lần thực hiện một chương trình về lịch sử, văn hóa cũng
trong tháng 5, gần kề ngày Mother’s Day, tôi bỗng nhớ tới Linh khi đang giảng
giải về lời bài nhạc Lòng Mẹ của nhạc sĩ Y Vân với vài đứa học trò. Cơn xúc
động ùa lại thật mạnh không thua gì lần đầu đọc bài văn của Linh đã khiến tôi
phác họa vài ô truyện tranh mà ở phần kết tôi tự thêm vào “trên đất khách nay
con đã lớn, mãi không quên ơn đức mẹ cha” … Tôi cầu mong cho em luôn bình an,
Linh nhé!
Em kể về mẹ em
bằng giọng văn thật là thơ dại
rằng “một buổi trên đường vượt biển
chuyến ghe em bị đánh cướp hai lần
chúng ăn hiếp mẹ
ba giận
xông vào đánh trả
chúng lồng lên
vung mã tấu
chém thẳng tay!
ba quỵ ngã
máu chảy đầy ra đó !
mẹ khóc gào
còn em sợ
nín lặng … mắt mở to !!
Chúng phá nát chiếc ghe bé nhỏ
rồi bỏ đi sau khi đắc thắng cười
Mẹ khóc, ôm xác ba nóng hổi
Em rẩy run, nức nở, kinh hoàng
Em nhìn ba nằm đó, ngỡ ngàng
sao ba lại bỏ em với mẹ
Rồi bão tố lớn ơi là lớn
Sóng thật cao
Gió mạnh biết là bao
Sóng xua ngang
Ghe vỡ tan tành
Người ta khóc và em cũng khóc
Mẹ ôm lấy một thùng nhựa rỗng
em ôm ghì trên vai mẹ lạnh run
trôi lênh đênh trên sóng biển chập chùng
Em sợ
Mẹ nói : con yêu đừng khóc !
Có mẹ đây, mẹ thương con lắm
Mẹ con mình sẽ sống mà con
Ráng lên con, bão tố chẳng còn
bám vai mẹ đừng buông ra nhé !!
Một ngày sau, mẹ em mệt lả
máu của người ướt cả áo em
chiếc thùng con không đủ sức rồi
nó chìm xuống dần dần, sợ quá
Mẹ thì thào bên em thật khẻ
Mẹ buông tay, con bám chặt thùng đây
Mẹ với ba có lỗi ở kiếp này
không nuôi nấng cho con khôn lớn
Con phải sống, phải ngoan con nhé
Mẹ mệt rồi, mẹ đi tìm ba
Chưa dứt câu tay mẹ đã buông ra
Em khóc nấc: Mẹ ơi trở lại !
đừng bỏ con, con sợ quá mẹ ơi
Mẹ cứ trôi,
Mẹ chẳng trả lời
Em nhìn mẹ mà òa lên khóc
Một chiếc ghe đánh cá
Vớt được xác mẹ em
Khi trời sắp về đêm
Em được ghe đó vớt
Em ngồi bên cạnh mẹ
Mắt mẹ nhắm chặt rồi
Em sờ lấy đôi môi
Đôi môi không cười nữa
Họ đem mẹ đi đốt
Khói bay ngùn ngụt trời
Họ bảo ” Mẹ lìa đời,
về cõi thần tiên ở “
Từ đó,
những khi em trở mình cảm sốt
nhớ làm sao bóng dáng mẹ hiền
Mơ mẹ em là một cô tiên
vuốt mái tóc, ru em ngoan ngủ
Từ đó,
em không còn cả ba và mẹ
nhìn bạn bè mà thèm lắm thầy ơi !
có nhiều đêm em hỏi ông trời
Mẹ trên đó có nhớ em không hở ??
Thầy cho em tạm dừng, dang dở
Nhớ mẹ rồi, em đang khóc thầy ơi !
từ hôm nay và suốt cuộc đời
em sẽ chẳng còn ba mẹ nữa…!
Nguồn: (1)
Vi Kha Hoang | Facebook
304Đen – llttm - sgtc
No comments:
Post a Comment