Kiếm Pháp Phù Du Của Người Điên
Phần 2
2
Tiếng
đồn rằng Sahashi Hannojo có những hành trạng quái gở bắt đầu loan truyền rộng
rãi từ khi tuyết tan, những cây anh đào ven hào thành bắt đầu nẩy chồi non bụ
bẫm. Nghe đâu anh ta vào thành làm việc mà suốt ngày cứ lơ mơ ngủ gật, hay đem
theo đến hai khối cơm nắm to bằng đầu đứa con nít, chưa đến trưa mà đã ngang
nhiên giở ra ăn nhồm nhoàm. Có hôm trên đường vào thành, thấy dưới chân cầu
Yoroibashi có người ăn mày, anh ta đến trước mặt người ta, cứ đứng khoanh tay
nhìn suốt cả nửa ngày như thế. Hoặc một đêm khuya, người đi tuần trong thành
đến nơi làm việc của tổ Kỵ binh thì phát hiện ra Hannojo đang ngồi Thiền im lìm
trong bóng tối.
Phía
thượng nguồn sông Gomagawa có một đồng cỏ chưa khai khẩn, khoảng giữa đồng cỏ
ấy có con sông nhỏ, dòng nước nông chảy vào dòng chính Gomagawa, hai bên bờ đã
bắt đầu phủ cỏ tươi xanh. Lẫn trong đám cỏ non, đây đó điểm vài hoa cỏ tươi nở.
“Những
lời đồn đại ấy đều là bịa đặt cả, phải không anh?”. Cô Otoe hỏi. Không nghe
tiếng trả lời, cô quay lại thì thấy Hannojo nằm dang tay dang chân trên cỏ.
“Anh có nghe em vừa nói gì đấy không?”.
“Hả? Em
vừa nói gì thế?”
“Lời
người ta đồn đại rằng anh Hannojo làm những chuyện quái gở trong thành đấy”.
“Có làm
chuyện quái gở gì đâu!”.
“Chứ
người trong võ đường cũng bảo là sắp đến mùa cây cối đâm chồi thì đầu óc
Hannojo xem chừng điên loạn lên đấy thôi!”.
“Ha ha
ha! Chẳng làm sao mà đóng cửa miệng thiên hạ được. Cứ để cho họ nói”.
Otoe từ
bờ sông khoan thai bước trở lại chỗ Hannojo. Cô mới 16 tuổi. Thân hình thon
nhỏ, lời nói cũng còn nét ngây thơ của một thiếu nữ. Dù vậy, khoảng ngực và
hông đã nẩy nở tự nhiên nét yêu kiều của người con gái xuân thì, như nụ hoa sắp
bừng nở. Vẻ quyến rũ e ấp ấy ép nghẹn con tim Hannojo.
Otoe
đến, khép nép quỳ gối xuống bên Hannojo. “Em không muốn lên Edo đâu!”.
“Nhưng
mà, mệnh lệnh của phiên trấn đấy. Không thể làm khác được đâu”.
Otoe im
lặng. Cô đã nghe lời Hannojo bảo cùng ra đồng cỏ này chơi mà nói chuyện, nên đã
ra đây.
Hannojo
nhỏm dậy, ngồi ôm đầu gối. Ðây đó có dáng người bứt cỏ chơi. Không thấy có cặp
trai gái trẻ nào như bọn anh, nhưng đám các cô đi chung hoặc phụ nữ dắt trẻ con
theo thì nhiều. Ðằng xa có dáng người đàn ông lẻ loi, chỉ đeo thanh kiếm ngắn,
có vẻ là một cụ già đang đi tìm vần thơ, lững thững tản bộ bên sông. Nắng ấm
chan hoà trên mọi người, mặt nước của dòng sông nhỏ lấp lánh phản chiếu ánh
nắng chói lọi.
“Chỉ
cần nói không thể làm khác được là xong chuyện sao anh?”.
“……”
“Ðến
cha em cũng bắt đầu bảo là Sahashi đầu óc loạn lên rồi. Cả hai người, xin hãy
dẹp những lời nói dối không lừa gạt được ai ấy đi nào!”.
“……”
“Ðể em
phải chán nản mà bỏ đi, anh cùng cha em bí mật bàn nhau chuyện giả bộ điên
khùng đấy chứ gì! Em không bị lừa đâu nhé”.
“Em
đừng nói chuyện vô ích thế”. Hannojo cảm thấy lòng mình đau đớn khôn xiết. Cho
dù Otoe có gắng sức đến đâu đi nữa, con đường đưa đến việc hai người thành vợ
chồng với nhau thì đã bị đóng chặt lại mất rồi. Otoe không hiểu như thế, vẫn hy
vọng còn lối thoát nào đấy khỏi số phận này, khiến anh càng khó chịu đựng nổi.
“Anh
lại có thể bình thản mà nói như thế được nhỉ?”. Otoe nói, có chút mai mỉa. “Thế
anh có biết là cha em sẽ được cấp 200 hộc, trở thành võ sĩ thuộc hạ của Lãnh
Chúa đấy không?”. Hannojo bất giác quay nhìn Otoe đăm đăm. “Tất nhiên là nếu
chấp thuận đưa em lên Edo ấy. Cha em mờ mắt vì chuyện này đấy”.
Hannojo
nhìn lảng ra đồng cỏ phía xa. Lần đầu tiên anh nghe đến điều này sau lưng câu
chuyện ép duyên ấy. Anh có chút cảm giác bực bội sao Tozaemon hoàn toàn chẳng
đả động gì về điều ấy với anh cả. Nhưng cũng chẳng phải Tozaemon đã nhắm đến
món bổng lộc 200 hộc ấy mà bán con gái cho nhà Lãnh Chúa. Anh hiểu là có kẻ nào
khác đã sàm tấu ngăn chận đường nhân duyên của anh với Otoe.
“Em
đừng nói thế về cha em chứ!”. Hannojo khuyên Otoe, rồi hỏi: “Trước khi em hứa
hôn với anh, đã có nhiều kẻ làm ồn ào lên rồi đấy. Về chuyện ấy, anh nghe nói
là đã có người trao thư cho em, hoặc thổ lộ với em gì đấy. Em cho anh biết
những người đó là ai, được không?”.
“Ðến
nước này rồi, anh còn hỏi những chuyện ấy để làm gì nào?”. Otoe phụng phịu nói.
“Cũng
chẳng để làm gì, nhưng có điều làm anh bận tâm”.
“Ngài
Hata có trao thư cho em. Thư đầy những lời tán tụng đến tận trời xanh, đọc mà
xấu hổ quá”.
Hata à?
Có lẽ chẳng phải là hắn. Hannojo nghĩ thầm. Hata Tatsunoshin là kẻ thường lui
tới các xóm chơi bời, con trai thứ ba của một nhà võ sĩ hạng thường lãnh lương
80 hộc, chẳng phải là kẻ có thể mon men tới các ghế cao trong giới quyền chức
trong thành, cho dù có gắng móc nối cách mấy đi nữa. Cho dù hắn có căm hận bị
rẻ rúng mà muốn trả thù bằng cách mách lên Thế tử đi nữa, cũng chẳng có đường
dây nào để làm chuyện đó cả.
“Ngoài
ra, còn ai nữa không?”.
“Ngài
Tsumura có lần đã đón đường em trước cổng nhà. Và ngài Noge đã hai lần nắm tay
em đấy. Người đâu mà vô lễ quá!”.
Noge
Yujiro! Một tên có bộ mặt ngơ ngáo mà tay thì nhặm lẹ lắm! Còn Tsumura
Shichizo, kiếm thuật bết bát mà cũng bày đặt lắm trò! Hắn có người bác làm
trưởng tổ, nên có lẽ cũng cần điều tra xem có đúng là hắn không.
“Ngoài
ra, không còn ai nữa sao?”
“Còn
nhiều người nữa, nhưng không có gì đặc biệt đáng để nhắc lại cả”.
“Thế
sau khi hứa hôn với anh rồi, có tên nào nói ra nói vào gì không?”
“Tại
sao anh cứ phải hỏi mãi chuyện như thế mà thôi?”
“Bởi có
kẻ đã phá nát quan hệ của chúng ta. Anh muốn vạch mặt hắn ra mà cho một trận để
đời”.
“Chuyện
anh có thể làm cho em, chỉ có thế thôi sao?”. Otoe nói, giọng nhỏ nhẹ. “Có
nghĩa là, anh đã đành cam chịu như thế rồi chứ gì?”.
Hannojo
im lặng đứng lên. Lời nói của Otoe đâm xuyên qua tim anh, không sao ngồi yên
được. Anh nghĩ Otoe cuối cùng đã hiểu ra là không còn cách nào khác hơn là chia
tay nhau.
Bước ra
đến bờ sông, Hannojo nhìn quanh. Ánh nắng sáng đến chói mắt chiếu khắp cánh
đồng cỏ, những người lúc nãy cúi nhặt cỏ đã dời ra xa từ lúc nào rồi, chỉ còn
thấy những chiếc bóng nhỏ di động. Vậy mà lòng anh cảm thấy có một màu xám áo
não trùm phủ lên khắp khung cảnh ấy, như thể mặt trời đột nhiên bị che khuất.
Otoe lên Edo rồi thì mỗi ngày sống của anh sẽ như thế này đây. Hannojo đứng
sững, nhìn đăm đăm phong cảnh một màu ảm đạm trải rộng trước mắt. Mất Otoe trở
thành nỗi đau xót không sao chịu đựng nổi.
Bây giờ
có lẽ cũng chưa muộn chăng? Bất giác, anh nghĩ thế. Chỉ cần quay lại chỗ đã
ngồi lúc nãy, ôm chặt lấy tấm thân mảnh dẻ của Otoe mà bảo: anh sẽ không rời xa
em, là được. Otoe sẽ mừng rỡ mà nói sẽ theo anh đến góc biển chân trời. Còn
chuyện sau này ra sao, chỉ có Trời biết. Nỗi kinh hoàng của ông Miyake
Tozaemon, cơn tức giận của Lãnh Chúa,… chắc sẽ kinh khủng lắm.
Hannojo
định quay lại nhìn Otoe. Nhưng thân thể anh cứng đờ, không động đậy gì được.
Như có kẻ nào ghì chặt anh lại, không cho quay đầu về phía sau. Hannojo hoang
mang, tâm thần phiêu lạc mất. Chợt cảm thấy như có ai đẩy lưng anh tới trước
thật mạnh đến nỗi anh phải nhảy chồm tới. Cú nhảy khinh khoái dễ dàng. Nghe
“ùm” một tiếng nước tung toé, Hannojo đã đứng trong dòng sông. Phong cảnh chung
quanh anh đã có lại vẻ tươi sáng cũ.
“Anh
sao thế?”. Otoe hốt hoảng chạy đến, thấy Hannojo đang đứng giữa sông, nước ngập
đến đầu gối. Cô hỏi, có phần ngao ngán.
Hannojo
ngẩng mặt xanh xám nhìn lên cô. “Vì sao thì anh cũng chẳng hiểu”.
“Anh
thấy có con cá lớn nào đấy chứ gì?”. Vừa dang tay ra, Otoe vừa nói, điềm nhiên:
“Có lẽ anh định chứng tỏ cho em thấy là anh điên khùng như người ta đồn đại
đấy, nhưng chỉ vô ích thôi. Em không tin đâu. Nào, bước lên đi anh”.
Hannojo
định cãi: không phải thế đâu, nhưng rồi ngậm miệng lại. Anh cảm thấy hơi hoảng
sợ. Giả điên một hồi thì không chừng hoá thành điên thật mất. Ðã 2, 3 lần rồi,
Hannojo đã thoáng thấy chỉ một chút xíu nữa là anh vượt qua bên kia biên giới
giữa sự giả điên và sự điên loạn thật sự. Tất nhiên anh đã lập tức gượng lại
được để không vượt qua bên kia. Nhưng anh hiểu, đã một lần nhìn thấy thế giới
bên kia mất rồi thì lần sau, tiến lại gần đấy, lòng anh sẽ bị thu hút vào đấy,
không cưỡng lại được nữa. Lúc nhìn thấy như thế, thân người anh nẩy ngược, lùi
lại, hay ghì chân đứng khựng lại một hồi, lòng anh rúng động vì đã đùa giỡn với
nguy hiểm trong chuyện giả bộ làm người điên, chỉ còn cách thế giới điên loạn
thật sự một khoảng chỉ chừng một tờ giấy mỏng. Thế nhưng, mới lúc nãy đây thì
khác. Chỉ trong một thoáng thôi, cảm giác vượt qua hàng rào, chân bị kéo tuột
qua phía thế giới bên kia, còn lưu lại kinh hoàng trong lòng anh. Anh nhớ lại
lời Tozaemon bảo “đùa giỡn chuyện điên khùng thì không nên“. Phải đề phòng mới
được! Anh tự dặn mình. Nhưng đã đến nước này rồi thì cũng không thể ngừng
chuyện giả điên được nữa. Vừa nghĩ thế, Hannojo vừa nương cánh tay của Otoe mà
bước lên bờ nước.
Fujisawa
Shuhei
Nguyên tác: Yokyoken - kagero
(Còn tiếp phần 3)
No comments:
Post a Comment