Cô Thẩm Thuý Hằng
Mấy hôm nay đọc tin tức thấy ngôi sao điện ảnh Thẩm
Thuý Hằng, người từng một thời được mệnh danh là Người đẹp Bình Dương, vừa qua
đời tại Sài Gòn, khiến cho tôi cảm động và bồi hồi nhớ lại vài kỷ niệm với gia
đình cô.
Đúng hơn
là những kỷ niệm với chồng cô, ông Tiến sĩ Nguyễn Xuân Oánh và hai người con
trai song sinh là Ái Quốc và Quốc Việt.
Đọc báo thấy ảnh các con trai của cô
Thẩm Thuý Hằng và
ông Nguyễn Xuân Oánh về dự tang lễ mẹ, tôi chợt giựt mình, mới đó đã gần 30 năm
tôi không thấy hình ảnh của Ái Quốc và Quốc Việt.
Thời
gian trôi nhanh như một cái chớp mắt. Đối với tôi, hơn một phần tư thế kỷ cứ chỉ
như mới hôm qua, hôm kia. Thời gian như bị dừng lại kể từ ngày tôi rời khỏi quê
hương.
Tôi có
nhớ đã từng viết về ông Oánh nhưng đã lâu rồi. Phải mất khá lâu mới tìm lại
được bài trên Facebook. Riêng một bài trên trang Dân Luận thì giờ không còn vết
tích vì trang báo “phản động” này đã không còn sinh hoạt nữa.
Chia sẻ
lại những kỷ niệm khó quên với gia đình cô Thẩm Thuý Hằng trong một bài viết từ
năm 2016 như một lời tưởng nhớ và tri ân đến gia đình cô, đặc biệt bác Oánh,
người đã gián tiếp biến giấc mơ của cuộc đời tôi thành hiện thực.
Cầu mong
hương hồn cô Thẩm Thuý Hằng sớm siêu thoát về cõi vĩnh hằng.
***
Cố Tiến
sĩ Nguyễn Xuân Oánh
Lausanne,
5-12-2016
Tối nay
soạn lại đống thư từ bên nhà gởi sang từ hơn 20 năm qua. Thư gia đình, thư
tình, thư bạn bè… tất cả dường như đã nhạt màu theo năm tháng. Ít khi đọc lại
vì có nhiều kỷ niệm buồn hơn vui. Bất chợt, trong đống thư ngổn ngang ấy,
thấy
thiệp
chúc Tết của Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Xuân Oánh (1921-2003). Đọc lại, nhớ đến
những năm tháng bên nhà và cuộc gặp gỡ với ông đã trở thành một bước ngoặt quan
trọng trong cuộc đời mình.
Khi ấy
tôi là sinh viên ĐHTH và chuẩn bị đi học bên Pháp. Tối đến tôi đi dạy thêm cho
học sinh và tình cờ, em trai tôi, quen với cô Thẩm Thúy Hằng (qua những công
việc từ thiện), giới thiệu tôi đến làm gia sư cho hai con trai của cô và ông
Nguyễn Xuân Oánh. Hồ sơ xin đi Pháp bị kẹt cứng, dẫu đã có trường đại học nhận
nhưng Lãnh sự Pháp từ chối không muốn cấp visa, bảo phải xin được passport thì
họ mới cấp. Phía Việt Nam thì lại bảo khi nào có… visa của Pháp thì họ cấp hộ
chiếu! Đã 3 năm chờ đợi cho đến khi gặp ông Oánh, ông biết chuyện nên hứa giúp.
Dạo đó (1995) có Jacques Toubon là Bộ trưởng Bộ Văn hóa Pháp sang thăm Việt
Nam, ông Oánh đã đi gặp và hỏi về vấn đề hồ sơ của tôi. Ngày hôm sau, Jacques
Toubon nói với ông rằng hồ sơ bị kẹt vì gia đình tôi, chính xác hơn người bảo
lãnh, có vấn đề chính trị với chính phủ Việt Nam!
Đi Pháp
hoàn toàn bị bế tắc. Cậu tôi bên Thụy Sĩ đã làm giấy tờ lo cho đi học tại
Lausanne. Cha mẹ tôi đã chạy bằng nhiều cách để mua cho bằng được cái hộ chiếu
quí giá. Quá trình làm hồ sơ rất mau từ bên Thụy Sĩ. Tất cả cũng chính ông
Nguyễn Xuân Oánh đã đưa tôi đi gặp ông Lãnh sự Thụy Sĩ để lo giấy tờ. Khi ấy
ông bảo tôi: “Anh Nhiên ráng giúp cho mấy đứa con tôi thi đậu vào trường
chuyên (từ lớp 5 sang lớp 6), việc xin giấy tờ với chính phủ Thụy Sĩ, tôi sẽ
lo. Tôi có thể nói một tiếng với nhà trường thì hai đứa nhỏ cũng sẽ được nhận
vào, nhưng tôi muốn tụi nó tự thi đậu!”. Tôi xem đó như một lời động viên
nhưng đồng thời cũng là một yêu cầu chính đáng. Và chính tay ông Lãnh sự đã gởi
hồ sơ của tôi về Berne để xin visa. Hai đứa nhỏ con ông, Ái Quốc và Quốc Việt,
thi đậu vào trường chuyên (Colette), ông Oánh rất vui. Bộ Ngoại giao Thụy Sĩ
cấp visa cho tôi và ông khuyên tôi nên đi ngay. Ông bảo, “với chính phủ này,
chỉ khi nào anh lên máy bay và cất cánh khỏi Tân Sơn Nhất thì mới ổn!”. Tôi
rời khỏi Việt Nam chỉ sau hai ngày nhận visa…
Mất gần
5 năm tôi mới được đi học tại châu Âu. Nếu không có sự can thiệp và giúp đỡ của
ông Oánh thì có lẽ tôi không thể nào ra đi. Và cũng buồn cười, dẫu bị làm khó,
ngăn cản không cho xuất ngoại nhưng nếu biết đường chạy chọt thì cũng “xin”
được hộ chiếu!
Dạy học
cho con ông hơn một năm, tôi có đôi dịp trò chuyện và học hỏi nhiều từ một nhân
vật trí thức quan trọng của đất nước, của cả hai chế độ. Ông bị nhiều người lên
án, chê bai đã cộng tác với người cộng sản… Tôi chỉ có thể cho rằng, vượt lên
mọi ý thức hệ chính trị, ông là một người yêu nước mãnh liệt. Ông thừa biết chế
độ CS tệ hại và bạc nhược nhưng điều đó vẫn không ngăn cản ông ở lại, giúp và
cố vấn cho chế độ trên lĩnh vực kinh tế.
Khi ông
bệnh nặng, gần qua đời, cha mẹ tôi có đến thăm ông, gọi ông là “thầy” dẫu không
học ông ngày nào (ông vốn là tiến sĩ người Việt đầu tiên tại Harvard, và giảng
dạy tại đây). Ông vui lắm, dẫu đã rất yếu.
Giờ nhìn
lại những dòng chữ ông viết, tự nhủ có những cuộc gặp gỡ thật định mệnh. Tôi
thật may mắn khi luôn găp những người tốt trong những thời điểm tưởng chừng bế
tắc trong cuộc đời. Những gì ông Oánh giúp tôi là vô giá. Không đơn thuần là
một giấc mơ, mà là cả một bầu trời tự do đang chào đón. Như lời ông dặn khi
chia tay: “Anh hãy cố gắng nhé! Thế giới tự do nhiều điều hay lắm!”.
Ông mỉm
cười và xua tay bảo tôi về đi. Mới đó mà đã hơn 20 năm!
Post lại
bài viết cách đây đã lâu về ông. Như lời tưởng niệm về một trí thức trong một
giai đoạn bi thương của dân tộc.
***
Ếch ngồi
đáy giếng
16-09-2007
Thấy ông
Thủ tướng đảng cộng sản đang đi công du châu Âu. Tôi lại nhớ đến một câu nói,
mà theo thiển ý của riêng mình, là bất hủ. Đó là vào giữa thập niên 90, ông
tiến sĩ Nguyễn Xuân Oánh (cựu Phó thủ tướng kiêm Thống đốc ngân hàng Việt Nam
Cộng Hòa), khi ấy là cố vấn kinh tế cho nguyên Thủ tướng cộng sản Võ Văn Kiệt,
đã nói với người viết rằng: “Tôi dẫn họ đi để cho họ biết thế giới bên
ngoài, chứ họ cứ như là con ếch ngồi đáy giếng!”.
Dạo đó,
ông Nguyễn Xuân Oánh cũng đã dẫn một phái đoàn của chính phủ cộng sản, do ông
thủ tướng Võ Văn Kiệt cầm đầu để đi thăm các nước Châu Âu. Nói là đi thăm chính
thức nhưng mục đích cốt yếu là để xin tiền viện trợ, để hòng thay đổi chút ít
hình ảnh của một Việt Nam nghèo nàn lạc hậu và độc tài. Đó cũng là những năm
sau thời kỳ “Đổi mới” (1986), chính sách mà ông Nguyễn Xuân Oánh là một trong
những người chủ chốt đã giúp nhà cầm quyền cộng sản soạn thảo (dưới thời ông cố
Tổng bí thư đảng cộng sản Nguyễn Văn Linh).
Ông Oánh
so sánh những người lãnh đạo đảng CSVN như những con ếch!
Con ếch
ngồi đáy giếng ngày ấy, cứ tưởng mình là ông trời, là cái rốn của nhân loại
trong cái giếng bé tí bé teo. Nhưng khi thấy mấy con ếch khác dần dần nhảy ra
khỏi miệng giếng, chỉ để lại nó một mình thì lại bắt đầu cuống cuồng, tìm đường
sống. Khổ thay, có ai dẫn dắt nó đi ra ngoài để tận mắt thấy rõ thế giới! Thành
phần lãnh đạo thì quá kém cỏi, già cả, ít học làm sao mở miệng nói chuyện với
người khác! Muốn xin tiền thì cũng phải biết nơi, biết chỗ có tiền để đi xin.
Thế là ông cố tiến sĩ Nguyễn Xuân Oánh, một trong những trí thức có tiếng trên
bình diện quốc tế, đã đảm nhận vai trò làm cầu nối cho chính quyền cộng sản với
các nhà lãnh đạo châu Âu.
Là một
trí thức của VNCH và chấp nhận làm cố vấn kinh tế cho những người cộng sản.
Nhưng ông thừa hiểu rằng họ vẫn chỉ là những con ếch, chẳng biết gì về thế
giới, về tự do. Họ chỉ nghĩ rằng chuyên chính vô sản là siêu việt, là đỉnh cao
trí tuệ!
Tôi cũng
còn nhớ hình ảnh ông cán bộ lão thành trong xóm, mấy chục năm tuổi đảng, có lẽ
vì ngồi giếng quá lâu nên cứ nghĩ mình là số một. Đó là cái thời mà cộng sản
Việt Nam cứ tối ngày gọi Trung cộng là “bọn bành trướng Bắc Kinh” từ trên
truyền hình đến báo chí. Ông ta, có lẽ một hôm quá cao hứng, nên tuyên bố với
lũ thanh niên chúng tôi là: “Bọn bành trướng mà láo lếu thì đánh bỏ m… chúng.
Quân đội ta anh hùng, Mỹ còn đại bại huống chi bọn Tàu!”. Tội nghiệp cho ông ta
là quân đội Việt Nam anh hùng của ông đã bị Tàu cộng đánh tơi tả, chiếm đất,
chiếm núi… thế mà chính ông và toàn thể đồng bào của ông trong nước không hề
hay biết! Và có lẽ đến giờ ông cán bộ cách mạng lão thành ấy vẫn đinh ninh tin
rằng Đảng là sự chọn lựa tất yếu trong sứ mệnh lèo lái dân tộc đi đến “dân
giàu, nước mạnh”. Đáng sợ thay con ếch ngồi đáy giếng hay cái chính sách ngu
dân, bưng bít thông tin, và bộ máy tuyên truyền của đảng cộng sản!
Con ếch
– những người lãnh đạo đảng CSVN – mặc dù sau đó đã nhảy ra được khỏi miệng
giếng rồi, nhưng có lẽ nó vẫn còn ì ra, chai lì ra, dẫu biết rằng mình chẳng là
gì trong cái thế giới rộng lớn kia. Thế giới mà nó khám phá thực tế lớn hơn
nhiều so với cái khung trời nhỏ mà nó thấy qua đáy giếng. Ấy thế mà nó lại cứ
quay về cái chốn cũ!
Ngày
nay, cứ mỗi khi muốn cải thiện hình ảnh của mình, muốn làm ăn, buôn bán, xin xỏ
với thế giới, hay thậm chí tìm kẻ bảo vệ mình thì những người cộng sản lại công
du. Hết Chủ tịch nước, Tổng bí thư đảng lại đến Thủ tướng chính phủ cứ rầm rộ
kéo phái đoàn đi. Lạ thay là đại đa số những nơi đặt chân đến đều là thế giới
của tự do, của nhân quyền, thế nhưng họ vẫn cố tình “làm ngơ”. Như anh chàng
vừa mù, vừa điếc lại vừa câm để không thấy rõ cái quyền căn bản của một xã hội
văn minh, dân chủ!
Đấy chỉ
là một sự cố tình vì họ thừa biết rằng chủ nghĩa cộng sản đã lỗi thời trên thế
giới. Họ cũng biết rằng muốn sống và tồn tại thì phải làm ăn với “bọn tư bản
hút máu, bóc lột”. Họ thừa hiểu thế nào là khái niệm dân chủ mà nhân loại đã
vật lộn để vươn tới và ngày nay đã trở thành một giá trị không thể chối từ của
một dân tộc tiến bộ. Hiểu nhưng không chấp nhận vì nếu chấp nhận là đồng nghĩa
với việc sẽ phải đương đầu với bao sóng gió. Là sự đối mặt với bao tội ác mà họ
gây ra cho dân tộc. Là bao sự thật sẽ bị vạch trần trước công luận, là sự chà
đạp lên lòng yêu nước của bao thế hệ, là sự hèn nhát đối với tổ tiên đã dày
công gìn giữ non sông, là một tòa án do nhân dân phán xét… Và kết quả mà không
mấy khó khăn để tiên đoán là ngày tàn (nếu không tàn thì cũng hấp hối như đảng
cộng sản Pháp) của bộ máy cầm quyền vì chẳng có người dân nào còn tin tưởng để
bỏ lá phiếu cho họ trong một xã hội dân chủ, đa đảng.
Thế nên
con ếch ngày nào dẫu đã có dịp nhảy ra khỏi giếng, chu du thiên hạ, “đi
một ngày đàng, học một sàng khôn… vặt” nhưng rồi vẫn quay về cái giếng cũ.
Bây giờ, họ đã học ăn, học nói đôi chút nhờ vào thế hệ “trí thức” mà đảng gởi
đi đào tạo tại các trường đại học nổi tiếng trên thế giới. Học cái mới chỉ để
hòng củng cố sự cầm quyền của đảng. Phải “đổi mới, hội nhập với thế giới” cũng
chỉ để tồn tại và đánh lạc hướng dư luận “thơ ngây” trong và ngoài nước.
Ông Oánh
đã mãi mãi ra đi, và con ếch mà ông nói đến vẫn còn đó!
Thế mới
biết, ngày nào con ếch cộng sản vẫn còn ngồi đáy giếng thì ngày ấy vẫn còn là
đại họa cho dân tộc Việt!
Lâm
Bình Duy Nhiên
Nguồn: Báo Tiếng Dân
No comments:
Post a Comment