TÍ CHẾT
Ở các nước khác trên thế giới,
một trận đấu bóng đá chỉ là một trận đấu bóng đá. Nhưng ở xã hội Việt Nam thối
nát bây giờ, chính quyền không có gì để khoe, để tự hào, cho nên qua báo chí
nhà nước, họ đã cố tình biến các trận bóng đá thành một loại thuốc an thần để
dân chúng quên đi những nhọc nhằn, bất công trong cuộc sống hàng ngày.
Đội tuyển nữ VN thua đội Mỹ 3-0
mà báo chí vẫn tự sướng, tự ca ngợi mình lên mây. May mà thua đó, còn nếu thắng
thì chắc sẽ còn hơn một bài hắn viết về trận VN thắng Syria 1-0 cách đây đã mấy
năm, mời các bạn cùng xem lại cho vui :
TÍ CHẾT
Không kịp đọc hết bài báo, hắn hộc tốc tự ý rời khỏi sở làm, phóng chiếc ô tô
con mới tậu, lái một mạch thẳng về nhà. Thôi thế là tan nát hết rồi : Sự
nghiệp, tiền của tích góp, những dự tính cho tương lai... Đời người đúng là phù
du. Giờ đây chỉ cốt làm sao giữ cho được mạng sống.
Vợ hắn thấy hắn về giữa giờ, mắt
cứ tròn xoe lên. Hắn quát :
-Nhìn gì ? Gom một ít quần áo
rồi ẳm con ra xe mau lên.
-Đi đâu ? Chuyện gì thế ? Điên à
?
-Chẳng điên gì xất. Ra xe mau.
Còn thằng Tường với con Khanh đâu ?
-Ơ hay. Chúng nó đi học chứ đâu.
Cái lão này hôm nay làm sao ấy nhỉ.
-Trăng sao gì. Chết tới nơi rồi
đây này. Mở mắt ra mà đọc đi.
Vợ hắn lập cập mở tờ báo mà hắn
vừa quăng ra. Đập vào mắt thị là cái tít : “ Thắng kịch tính Syria,
Việt Nam giẫm nát cả vũ trụ dưới chân mình, vận nước đang bay khỏi trái đất”.
- Ôi giời ơi! Giẫm nát cả vũ
trụ...Thôi thế thì chết như kiến thật rồi, làm sao bây giờ đây ông? Hay có khi
nào báo chí chỉ đăng láo lếu vậy thôi?
- Chuyện. Đúng là đàn bà. Láo
lếu mà báo đảng cho đăng à ? Thằng viết láo thì còn phải qua
thằng biên tập. Rồi Tổng biên tập có duyệt mới cho đăng được chứ. Đăng láo
thế nào được.
Lúc này vợ hắn mới quýnh quáng
lên. Người run lập cập, vừa gom ít quần áo cho vào túi xách vừa hỏi :
- Mình đi xuống địa đạo Củ Chi
trốn hả anh .
- Củ Chi chỉ tránh được khỏi bị
giẫm nát thôi, còn đằng này bay ra khỏi trái đất thì phải kiếm chỗ chắc chắn
hơn.
- Anh kiếm được chưa anh ? Khổ
thân tôi, hôm qua tôi lại mới cho con mẹ Lục mượn 50 triệu.
- Kiếm rồi. Tôi có phôn cho
người bạn ở Nguyên Tử Lực Cuộc Đà Lạt, nó bảo ở đây có căn hầm kiên cố xây từ
hồi Mỹ, chắc là để tránh bom nguyên tử.
Trên đường đi tới trường đón hai
đứa con, hắn phóng tẹt ga, cảnh sát giao thông bây giờ chẳng còn nghĩa lý gì.
Thỉnh thoảng hắn lại phải ghé chỗ này chỗ kia để mua các món mà vợ hắn cho là
cần đến trong lúc trú ẩn dưới hầm.
- Phải mua thùng mì tôm với lại
bĩm cho bé Bành.
- Mua thêm bao cao su nữa anh ạ,
trong ví em còn có 4 cái.
Loay hoay tới tối xe hắn mới ra
khỏi thành phố. Kẹt xe khủng khiếp ở xa lộ, phải tấp vào lề ngủ qua đêm. Đã
thế, lúc tới đèo Bảo Lộc thì tắc đường, hai chiếc xe khách đấu đầu nhau ngay
khúc cua giữa đèo. Cho nên mãi tới chều hôm sau xe hắn mới tới được Trung Tâm
Nguyên Tử Lực Đà Lạt. Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy người bạn vẫn đang ung dung
ngồi uống cà phê, đọc báo trước cổng cơ quan. Thấy khuôn mặt hớt hải của vợ
chồng hắn, người bạn cười bắn cả cà phê xuống áo :
- Thôi ông về đi. Hết chết rồi. Với tỷ số 3-1, tụi Hàn Quốc nó cứu cả vũ
trụ đấy. Nó kéo Việt Nam mình về với mặt đất đầy ô nhiễm này rồi. Bây giờ có lẽ
các ông tuyên giáo cùng với bọn bồi bút óc bằng trái nho đang vỡ oà mắc cỡ với
những câu chữ láo toét của mình.
Nhưng hắn tự hỏi vấn đề quan
trọng là những tay viết báo ở Việt Nam có còn biết mắc cỡ với chính mình hay không ?
Loc Duong
NGHĨ VỀ SỰ
“NGẠO NGHỄ”
Nói đến sự ngạo nghễ trong lịch sử văn học cận
đại, khó có ai qua nổi lão AQ của văn hào Lỗ Tấn. Bị chúng nắm tóc, đập đầu vào
tường côm cốp, đau thấy ông bà tiên tổ, vậy mà sau 10 giây lấy lại bình tĩnh,
lão vẫn vừa đi, vừa “ngạo nghễ” thốt lên rằng: Cuối cùng, ta vẫn thắng lợi,
chúng đập đầu ta cũng như đập đầu ông cha chúng thôi!
Đến nay, lão AQ chắc đã được Diêm vương hóa
kiếp lâu lắm rồi, song đám hậu duệ của lão ở đâu bỗng xuất hiện nhung nhúc, vừa
ngạo nghễ, vừa nổ như bom chùm. Phép thắng lợi tinh thần của lão được họ học
tập và làm theo một cách đầy sáng tạo và đẩy mạnh các sáng kiến lên tầm cao…
ngạo nghễ! Họ làm những việc không ai trên thế giới này làm nổi, trên khắp các
lãnh vực.
Ẩm thực ư?
Họ làm nên những chiếc bánh
chưng mấy ngàn người ăn chưa hết, tổ chức Guinness toàn cầu phải vừa ký giấy
chứng nhận vừa run.
Kiến trúc ư?
Họ dư sức làm nên những tượng đài tiêu
tốn hàng ngàn tỷ, tương đương với hàng chục ngàn ngôi nhà tình nghĩa dành
cho những đồng bào đói rét, xây dựng những cổng chào ngạo nghễ, lớn gấp trăm
lần những tấm bảng “Queo cơm” dựng trên lằn ranh liên bang của xứ sở nghèo khó
Huê Kỳ.
Trong lãnh vực ngoại giao ư?
Tinh thần ngạo nghễ của quan
chức ta khiến cho lân bang phải khiếp hãi. Tiếp đón họ ở sân bay, ta trải
thảm đỏ ta đi, mấy lão đến đây, dù là Quốc vương hay Thủ tướng, cũng chỉ
được khép nép bước một bên lề thảm đỏ cho ra điều chủ khách. Thật là quá ngạo
nghễ!
Trong lãnh vực thể thao,
Sự ngạo nghễ được thể hiện bằng những sáng
kiến độc quyền, có cầu chứng tại tòa án “cuốc tế” La Ba, đó là đưa hình
ảnh “lãnh tụ vĩ đại” ra sân bóng, cầu thủ của các đội bạn nhìn thấy, ai cũng
kinh tâm táng đởm, tinh thần chiến đấu sa sút, có khi sút tung lưới… đội nhà.
Vừa rồi, có những kẻ ghen tị với sáng kiến “ngạo nghễ” của họ, cấm đưa
hình lãnh tụ vào sân, họ bất cần, chuyển sang chiến thuật mới. Đó là dù
cũng đá thua bươu đầu sứt trán như ai, song họ vẫn vui cười ngạo nghễ, đi mua
mấy tấn muối xát lên mặt anh bạn láng giềng thua với tỉ số nặng nề hơn họ.
Trong trường hợp này, phép thắng lợi tinh thần của AQ được đưa lên một tầm cao
vòi vọi, đó là hễ thua ai thì cứ kiếm thằng thua nhiều hơn mà… muối mặt. Và như
thế là ta vẫn cứ… thắng, thắng cái anh thua nhiều hơn; chỉ những kẻ lạc hậu,
chậm tiến mới chưa thấm nhuần cái tinh thần “ngạo nghễ” ấy!
Xét cho cùng, cho đến ngàn năm sau, tinh thần AQ sẽ không bao giờ tắt lịm ở
“phương Đông rực rỡ” này. Bởi vì nó phản ánh của một thứ mặc cảm nhược tiểu,
luôn đè nặng lên những tâm hồn chưa đủ lớn.
Lê Nguyễn
23-7-2023
No comments:
Post a Comment