Ngôi
Thánh Đường Bị Bỏ Quên
Viết nhớ bạn bè Tiểu Đoàn 1/Trung Đoàn 43/SD18BB –
KBC 4424
Chúng tôi đang chuẩn bị nhận thêm tiếp tế, thì có
lệnh rút gấp về Xuân Lộc, để tăng cường cho chiến trường Bắc Ruộng, thuộc quận
Tánh Linh, tỉnh Bình Tuy đang bị Việt Cộng cưỡng chiếm. Hôm đó là ngày 20 tháng
12 năm 1965.
Sáu giờ chiều, Tiểu đoàn đã rút ra Liên Tỉnh lộ 4
(Củ Mi-Tân Phong) đợi xe tới rước. Ngồi bên vệ đường, bên trong là rừng cao su
ngút ngàn, như muốn nuốt trửng con lộ đất đỏ ngoằn nghèo buồn hiu muôn thuở.
Hôm nay sao nó hiền lành quá. Nhưng sự đời dâu biển biết đâu mà mò nên ai biết
trong chốc lát, khi đoàn xe chở lính lăn bánh, bao nhiêu bất trắc lại sẽ dồn
dập đến, vì du kích ba tỉnh Bình Tuy-Long Khánh-Phước Tuy, rất là thiện nghệ
trong việc gài mìn bẫy, đặt hầm chông, bắn sẻ, quăng lựu đạn và ám sát dân
lành. Lính đâu có sợ bị phục kích nhưng mười người như một, rất sợ trúng mìn bị
thương, phải cưa chân tay hay trở thành phế nhân què, đui, dung nhan hủy hoại.
Lúc đó đời trai coi như đã dứt, vì em sẽ giã từ gác trọ, để lên xe hoa với kẻ
khác.
Hai tháng qua, ngày đêm lặn lội trong rừng sâu trên
mưa nắng, dưới đỉa vắt, rắn mìn chông được gài giăng khắp vùng Xuyên Mộc, Đất
Đỏ, Đức Thành. Đôi giày bố và bộ đồ trận, được đổi mới đợt trước trong căn cứ
Phú Mỹ, doanh trại của Chiến Đoàn 43BB, cũng đã rách nát bạc màu, thì nay lại
có lệnh lội tiếp không có ngày N. Đời lính VNCH trước năm 1975 tàn nhẫn và bi
thảm thế đó, nên đôi lúc thoáng nghĩ bâng quơ và nay nhìn lại, thì thật là bất
công, thiệt thòi và bị đời hiếp đáp quá đáng.
Rồi càng thấy tức cười hơn, khi nhìn lại những
thành phần bệnh hoạn no cơm ấm cật, vô ý thức và chỉ vì muốn phô trương tài
năng của mình, mà tận tuyệt chà đạp trên sự khổ đau của lính, những người đã
bán mạng mình, để bảo vệ sự sống ký sinh cho họ. Ôi còn mùi gì khiến ta phải
nôn mửa hơn, khi khắp nơi trên quê hương máu lửa ngập trời , bao nhiêu nam nữ
thanh niên, lần lượt nối tiếp, bỏ trường, bỏ lớp, quên tình yêu và gia đình thi
hành bổn phận, tiến ra sa trường hứng đạn lãnh mìn.
Trong lúc đó, lại có một bọn tìm đủ mọi cách để
trốn quân dịch ở ngoại quốc hay ngay trong lòng đô thị, không bao giờ biết tới
chiến trường, nên không phải đối đầu với sự chết chóc và đui mù hay giả bộ
không biết sự tàn bạo dã man, có một không hai của Việt Cộng, tay sai cuả Cọng
Sản đệ tam quốc tế. Trong khi bộ đội Bắc Việt hàng hàng lớp lớp tấn công quân
dân Miền Nam, thì đám phản chiến, mà hầu hết đều tự xưng là trí thức, khoa bảng
nhưng mặt thật chúng chỉ là đệ tử của Che Guevara,The Beatles, Bertrand
Russell, Jean Paul Sartre, Herbert Marcuse, liên tục biểu tình đòi hòa hợp hòa
giải với giặc.. Nhưng hề hơn hết có lẽ là những thây ma không tim không óc,
chẳng khác nào hình nộm, luôn đấm ngực đòi hòa bình hay nằm dài chờ bồ câu
trắng hiện ra trong máu lệ. Đã vậy còn la ó , xin xỏ, gào khóc liên hồi đâm sau
lưng người lính :
“Hãy ngồi xuống đây
như loài thú hoang
yêu nhau ngoài đồng
dưới nắng ban mai phô thân trần truồng
kiếp sống hoang sơ..”
( Lê Uyên Phương )
như loài thú hoang
yêu nhau ngoài đồng
dưới nắng ban mai phô thân trần truồng
kiếp sống hoang sơ..”
( Lê Uyên Phương )
Ăn chơi trác táng rồi la ó rên rỉ nhưng nào đã hết
đâu, mà còn nữa, còn rất nhiều những đau đớn xót xa, những âm thừa nhức nhối,
cứ thản nhiên rõi mãi vào tâm can người lính, khiến nhiều lúc cũng muốn như họ,
trốn quân dịch hay mang mặt nạ để nhân danh lãnh tụ, tôn giáo, bịp chúng lánh
đời. Sau đó tìm hang ổ rất bình yên ở hậu tuyến để phá hoại chính quyền :
“Giã từ em, anh đi trung sĩ
em ở nhà lấy Mỹ nuôi con
bao giờ hết việc nước non
về nhà đã có Mỹ con anh bồng..”
em ở nhà lấy Mỹ nuôi con
bao giờ hết việc nước non
về nhà đã có Mỹ con anh bồng..”
– ” Tôi có người yêu chết trận Pleime
Tôi có người yêu chết trận Ashau
Tôi có người yêu nằm chết cong queo
Chết vùi lòng đèo, chết cạnh gầm cầu
Chết nghẹn ngào mình không manh áo.
Tôi có người yêu chết trận Ashau
Tôi có người yêu nằm chết cong queo
Chết vùi lòng đèo, chết cạnh gầm cầu
Chết nghẹn ngào mình không manh áo.
Mẹ mong con mau bước về nhà
Mẹ mong con lũ con đường xa
Một ngục tù trên quê hương
Người Việt Nam quên nòi giống ”
( Trịnh Công Sơn )
Mẹ mong con lũ con đường xa
Một ngục tù trên quê hương
Người Việt Nam quên nòi giống ”
( Trịnh Công Sơn )
– “Con về thăm mẹ
tay cầm lưỡi lê
mẹ nhìn ngơ ngác
ngủ đi con, ngủ đi con
rồi ngày mai khôn lớn
giết bạn bè, anh em
bán nước mà làm quan ..”
( Miên Đức Thắng )
tay cầm lưỡi lê
mẹ nhìn ngơ ngác
ngủ đi con, ngủ đi con
rồi ngày mai khôn lớn
giết bạn bè, anh em
bán nước mà làm quan ..”
( Miên Đức Thắng )
Mỗi lời hát là một trái phá, từng ca khúc như một
hầm xăng, đốt phá cháy đỏ lòng người yêu nước dữ dội. Rồi sau ngày 30-4-1975
tàn mùa chính chién, lũ Việt gian phản chiến hết thời bị vắt chanh bỏ vỏ, lăn
lóc nổi trôi trong biển đời đen bạc, hối hận cũng đã muộn màng :
“Gọi quê hương mà nhớ
Quê hương ? còn có quê hương sao ?
Khi đất nước không còn chiến tranh
Rợ Hồ từ bắc vào nam
Bạn bè trăm đứa, vừa xanh nấm mồ ..”
Quê hương ? còn có quê hương sao ?
Khi đất nước không còn chiến tranh
Rợ Hồ từ bắc vào nam
Bạn bè trăm đứa, vừa xanh nấm mồ ..”
Vẩn vơ nghĩ bậy, nên xe đã tới Trại Lý Công Uẩn,
Tân Phong trên quốc lộ 1 lúc nào không biết. Trời cuối tháng trăng mọc muộn,
thêm vào đó lại có mưa phùn gió bấc, nên bốn hướng tối đen mù mịt. Trong khoảnh
khắc chết cóng của không gian, chỉ còn có tiếng côn trùng rả rích, một vài con
cú tìm mồi, cất giọng kêu than não nuột. Mặc kệ, lính tráng vẫn im lặng ngủ
ngồi trên xe chờ sáng. Xa xa từ cõi mịt mờ, bỗng vang vang tiếng chuông nhà
thờ, từng hồi văng vẳng, như muốn chiêu hồn những người lính của Tiểu Đoàn 1, Trung
Đoàn 43.. sắp bước vào cõi mộ địa. Nỗi buồn bất chợt làm hồn hoang xao xuyến,
ta đã bỏ trường xưa, lớp cũ, bạn bè và thầy cô thân thương từ bao giờ nhỉ ? Gần
quá mà cũng thật xa, không muốn nghĩ mà lòng cứ thổn thức vô vàn. Nhưng tất cả
cũng chỉ là định mệnh, giống như những đào kép đang diễn các vở tuồng tự do dân
chủ, bảo vệ đạo pháp hay gì gì đó, trên sân khấu đời. Tất cả thật xa hoa thừa
thãi, nhất là lúc này lính đang sắp tới một chiến trường khốc liệt, khi trời
hừng sáng.
Tiểu đoàn lên đường ngay, sau khi đã nhận đủ tiếp
tế và đạn dược. Điểm hẹn là Tánh Linh. Cuộc đổ quân coi như an toàn và hoàn tất
lúc một giờ trưa ngày 21-12. Hoài Đức và Tánh Linh là hai quận miền núi, nằm về
phía tây của tỉnh Bình Tuy, nguyên là phần đất phía nam thuộc phủ Hàm Thuận,
huyện Tuy Lý, tỉnh Bình Thuận, được Tổng Thống Ngô Đình Diệm, cắt để thành lập
tỉnh mới vào năm 1957. Vùng này nằm sâu trong thung lũng sông La Ngà, phát
nguyên từ cao nguyên Di Linh, chảy suốt vùng, một nhánh đổ vào Biển Lạc dưới
chân núi Bảo Đại, nhánh còn lại chảy tới Trị An và nhập vào sông Đồng Nai, ra
biển Đông ở Vũng Tàu. Quận Hoài Đức hay Nam Sông có các xã Võ Đắc (Huyện lỵ),
Chánh Đức, Võ Xu, Duy Cần và Trà Tân tương đối an ninh. Quận Tánh Linh hay Bắc
Sông, gồm các xã Sùng Nhơn, Mê Pu, Nghị Đức, Bắc Ruộng, Huy Khiêm, Tà Pao và
Lạc Tánh (Quận lỵ) có nhiều xã xôi đậu, dân chúng gồm người Kinh, Chàm, Thượng
ăn ở lẫn lộn, đa số thân hay theo VC.
Ở đây rừng núi chập chùng, đầy rẫy thú dữ, dân quân
du kích, cùng với sự hiện diện của Công trường 7 Chính qui Bắc Việt, luôn luôn
gây áp lực mạnh, cho các lực lượng quân sự dù các Trung Đoàn 43, 48 và 52 của
SD18BB, luân phiên hiện diện trấn giữ và bảo vệ dân chúng trong vùng. Tuy vậy
tình hình vẫn không khả quan mấy, vì một số lớn di dân Nam Ngãi, được TT Diệm,
giúp từ miền Trung đói nghèo tới đây khai khẩn sinh sống trong cac khu trù mật,
sau khi phát tài và đủ lông cánh, đã phản bội Quốc Gia, thân hay theo VC chống
lại chính quyền.
Cũng do sự tác tệ này, nên mới có cái gọi là Đồng
khởi năm 1959 tại Xã Bắc Ruộng, quận Tánh Linh, tỉnh Bình Tuy. Do quyết tâm
cưỡng chiếm cho dược Miền Nam VN bằng võ lực, Hà Nội đã lập cái gọi là Mặt Trận
Giải Phóng Miền Nam, cho đám khoa bảng trí thức no cơm ấm cật Nguyễn Hữu Thọ,
Huỳnh Tấn Phát, Nguyễn Thị Bình, Hồ Thu.. làm lãnh tụ bù nhìn. Tại Bình Thuận,
ngày 2-9-1959 Sáu Tú nhân danh đảng, tuyên bố thành lập Đơn Vị 2/9 do Phạm Hoài
Chương (hiện còn sống mang quân hàm thiếu tướng cọng sản), làm chỉ huy trưởng
kiêm chính trị viên. Ngoài ra còn có Nguyễn Hội, nằm vùng trong trường trung
học Phan Bội Châu Phan Thiết, từ 1955-1958, là bí thư chi bộ kiêm y tá làm chỉ
huy phó, bí thư chi đoàn, phụ trách hậu cần (Nguyễn Hội đã bị DPQ/BT bắn chết
tại Đồn Trinh Tường , Phan Thiết ngày mùng 2 Tết Mậu Thân 1968). Đơn vị 2/9 lúc
đó có 3 tiểu đội, trong số này có một tiểu đội người Thương. Riêng số du kích
người Việt, đa số ở Nhơn Thiện trong Mật khu Lê Hồng Phong. Chính đơn vị này đã
tham dự trận đánh xã Bắc Ruộng năm 1959, trong chiến dịch Đồng Khởi tại Mỏ Cày
(Bến Tre) và Trà Bồng (Quảng Ngãi).
Quận Tánh Linh nghèo nàn xơ xác, từ đầu cổng tới
cuối làng đếm được vài trăm nếp nhà, nằm hai bên con đường đất đỏ, từ Ga Suối
Kiết vào. Huyện đường xây gạch lợp ngói nhưng lâu ngày hứng chịu nhiều đợt tấn
công của quân thù, cộng thêm mưa rừng gió núi, nên tường mái đã loang lổ nhiều
vết đạn và đất đỏ. Bên trong có hai dãy nhà lụp sụp, xây cất bằng ván lợp tôle,
là nơi cơ quan hành chánh làm việc. Tất cả cũng xiêu vẹo tồi tàn, như chính
thân phận nghèo nàn, bất hạnh của dân và lính trong cơn binh lửa. Phố chợ Lạc
Tánh nằm kế bên Huyện đường, càng bi đát hơn. Nhiều nhà cửa của dân địa phương
bỏ đi lánh nạn cọng sản, đã trở nên hoang phế, tang thương, cỏ lau mọc xum xê,
hàng cột cháy đen loang lổ đứng im lìm. Quê hương Việt Nam là thế đó, nơi nào cũng
tang tóc hắt hiu, thảm cảnh chiến tranh nồi da xáo thịt, vắt máu đồng bào đem
bán cho Nga, Tàu, Mỹ, Nhật, càng nghĩ càng thêm thống hận.
Bốn giờ chiều Tiểu đoàn xuất quân, xe chở lính tới
xã Huy Khiêm rồi từ đó lội rừng, tấn công chiếm lại Bắc Ruộng. Hai Tiểu đoàn 2
và 3/43 cũng đã được điều động từ hai hường Võ Xu, Nghi Đức về án ngữ hai mặt
tây, bắc. Riêng Đại Đội 43 Thám Kích thì được trực thăng vận, nhảy vào lòng
địch. Cuộc hành quân giải tỏa thật qui mô nhưng kết quả rất bấp bênh, vì tánh
mạng của đồng bào vô tội, đang bị giặc bắt làm con tin trong xã.
Bắc Ruộng đã hiện ra trong tầm mắt, sau con dốc đất
đỏ thoai thoải, cây trái mái tranh chìm ngập trong màn lửa khói mịt mù. Đại đội
đi đầu đã bắt đầu chạm địch từ trong Ấp bắn ra. Tiếng súng của hai phía nổ rền
trời đất, nào đại liên, M79, súng lớn, súng nhỏ lẫn tiếng bom rơi từ máy bay
oanh tạc. Việt Cộng ngụy trang lá cây, chạy có đàn trong các giao thông hào
kiên cố . Bên ngoài đồng ruộng bao quanh, lúa đã bắt đầu trổ bông sữa, mùi thơm
đưa đẩy trong gió, khiến cho cảnh vật thật là trớ trêu bi thảm, làm cho ai cũng
muốn kêu trời, hỏi sao lại gây dựng nên nỗi này?
“kẻ thù của ta, đâu phải là ngươi
giết người đi thì ta ở với ai?
kẻ thù ta tên nó là gian ác
tên nó là vô lương
tên nó là hờn căm
tên nó là hận thù
mang cái rổ danh từ
chia rẽ chúng ta..”
( Phạm Duy)
giết người đi thì ta ở với ai?
kẻ thù ta tên nó là gian ác
tên nó là vô lương
tên nó là hờn căm
tên nó là hận thù
mang cái rổ danh từ
chia rẽ chúng ta..”
( Phạm Duy)
Lũ gian ác, chia rẽ, vô lương tìm hoài không thấy,
chỉ biết giờ này chúng tôi theo lệnh, là phải làm sao cứu cho được đông bào
đang bị kẹt giữa hai lằn đạn, cho nên cuối cùng là phải thanh toán gấp mục tiêu
và chấp nhận thương vong, vì hỏa lực của giặc rất mạnh. Tuy vậy, tới tám giờ
tối, quân ta vẫn không tiến được vào Ấp, dù vòng vây xiết thêm đôi chút. Các
đại đội đều lấy bờ đất của vòng đai bên ngoài của Ấp chiến lược và bờ ruộng làm
phòng tuyến tránh đạn nằm chờ, vì đêm tối không phân biệt được phương hướng,
địch bạn. Ruộng đang trong mùa mưa nên ngập nước, từng đàn đỉa đói đánh hơi
người, nên kéo nhau tới xin chút huyết của lính. Trên trời thì muỗi rừng bay
dày đặc, vo ve khắp mặt mũi tay chân. Mặc kệ, tất cả đều im lặng rình rập, để
dành cái sống đang nằm trong đường tơ kẻ tóc của đạn súng vô tình. Giao tranh
vẫn tiếp diễn ác liệt, hỏa châu soi sáng cả bầu trời, súng nổ, đạn réo, người
vật, cỏ cây đang sống đọng, bỗng phút chốc trở nên vô tri , dưới sự tàn phá của
chiến tranh.
Có làm lính mới thông cảm nổi khó khăn của người
lính VNCH, bởi vì ta và giặc Hồ, cùng đều là người Việt Nam, nên dù thế nào
chăng nữa vẫn còn một chút tình nòi giống, cho nên nhiều đơn vị đã phải khựng
điếng trước nghịch cảnh nồi da xáo thịt. Rốt cục chỉ vì thương hại mà lãnh chịu
nhiều thương vong, vì VC là cầm thú không tim óc, nên chúng không bao giờ biết
tình cảm, chỉ nghĩ tới làm sao để đạt chiến thắng, bất chấp thủ đoạn, kể cả
việc sát hại hay giữ đồng bào làm con tin.
Giờ mới hiểu là tại sao VC và người dân trong vùng
bị chiếm, chỉ sợ có các lực lượng Đồng Minh, nhất là quân Đại Hàn. Vì những
người này không bao giờ cần phân biệt ai là dân, du kích, chính quy VC, hễ bắn
giết họ, thì lập tức bị trả đũa ngay, không một chút nhân nhượng, thương hại.
Bi kịch tại Mỹ Lai, quận Sơn Tịnh, Quảng Ngãi, là một chứng minh. Riêng hai
tỉnh Phú Yên và Bình Định khét tiếng của Quân Đoàn 2 vì có nhiều VC, nhưng khi
Sư Đoàn Thanh Long và Mãnh Hổ tới trấn đóng tại vùng này, thì VC nhất là du
kích, hầu như là rút đi chỗ khác, vì vỏ qúit dầy đã có móng tay nhọn, tàn bạo
gặp dã man, cuối cùng giặc phải tháo chạy. Thế là vùng đó được bình an. Ngược
lại người lính VNCH, ngoài vấn đề bị khinh ghét ngộ nhận vì VC tuyên truyền
chúng ta là lính đánh thuê cho Mỹ, nên dân chúng đã tỏ thái độ thù nghịch rõ
rệt, dù thực chất ta tới đây để bảo vệ tài sản và sinh mạng của họ. Cũng đâu có
trách được, vì người dân lúc đó đâu có khác gì con sâu cái kiến, nằm giữa dao
thớt, nên chỉ biết nghe lời những kẻ có súng đạn trong tay, để giữ lấy mạng.
Hành quân đến làng ấp nào cũng vậy, chỉ thấy đàn bà con gái bụng to vì mang
thai. Lính tò mò hỏi chồng đâu, thì trả lời là đã đi làm ăn xa. Điều này cho
thấy sự hiện hữu thường xuyên của giặc khắp mọi nơi, nhưng vì chế độ của miền
Nam qua nhân từ, nên rốt cục thành bất lực không kiểm soát được.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa thoát được dãy núi
Ông trước mặt, chim chóc bắt đầu rời tổ tìm mồi, thì các cánh quân của Tiểu
đoàn 1/43, dưới quyền Tiểu Đoàn Trưởng, Đại Uý Tôn Thất Trung (Khóa 16 SQ/VBDL,
vừa thay thế Cố Thiếu Tá Ngô Văn Diệp, TDT bị phục kích chết tại Trảng Bàng
tháng1-1965. Riêng Đại Uý Trung cũng bị trọng thương, gãy hai chân, trong trận
TD 1/43 bị Công Trường 7 Chính quy VC tràn ngập vào tháng 7/1966 tại Võ Su,
Bình Tuy), cũng tiến được vào Ấp. Lính từng người một cẩn thận, vì chông bẫy,
mìn lựu đạn còn gài khắp nơi. Quân tiến theo con đường đá lởm chởm chạy ngang
Xã Bắc Ruộng, thấy VC đào rất nhiều hầm hố giao thông hào. Khắp nơi súng vẫn
còn nổ và khói lửa thì mịt trời. Đó đậy giặc bỏ lại nhiều xác bộ đội cháy đen,
nằm co quắp lẫn lộn với túi gạo, thắt lưng đạn cùng quần áo bừa bãi. Tất cả
hiện ra thật là bi đát, khiến cho ai được chứng kiến cũng phải đau xót, phiền
muộn. Chiến tranh là vậy đó, chỉ có những người VN thấp cổ bé họng là hứng chịu
tang thương, còn xếp chúa hay các lãnh tụ, thì muôn đời rung đùi, đâu có biết
tới.
Theo lệnh, Tiểu đoàn 1/43 có trách nhiệm lục soát
Thôn 1 và 2, về hướng nam của xã. Trong ánh nắng ban mai rực rỡ, có thể nói Bắc
Ruộng đã tan vỡ hoàn toàn. Dưới những mái nhà bị sụp đổ hoàn toàn vì bom dạn,
mùi tử khí bốc lên nồng nặc. Trọn một gia đình, mẹ và ba con nhỏ, nằm chết đen
queo thê thảm bốn ngày qua. Nói chung khắp nơi, moi tranh hay tôle lên là tìm
thấy xác người.. Ruồi nhặng, sâu bọ gặp thời cơ, tha hồ rỉa rói xương thịt vô
tri bất đông. Mưa lại lâm râm rơi nhẹ khắp nơi, làm tăng thêm mùi hôi thối ,
làm cho lính đã mệt mỏi lại càng căng thẳng thần kinh , trước nỗi đau cùng tận
của đồng bào. Một tốp con nít, đàn bà xanh mét, hốc hác, từ những căn nhà hai
bên đường, túa ra chạy theo lính. Thôn xóm vẫn im lìm trong cảnh tiêu điều, hầm
hồ cá nhân đầy mắt đất. Thảm cảnh không cầm nổi nuớc mắt, khi lính phát hiện
đuợc đôi vợ chồng già nua, ẩn trú dưới hầm kín mấy này qua, dù cụ bà bị thương
nặng ở đầu nhưng không dám kêu cứu, vì sợ VC bắt dẫn theo vào rừng.
Buổi trưa, Tiểu đoàn mới vào Ấp giữa. Đây là khu
vực của Trường Sơ Cấp và Nhà thờ Thiên Chúa Giáo Bắc Ruộng. Nhưng tất cả cũng
đã sụp đổ hết rồi, chỉ còn trơ lại mấy bức tường cháy và xác người chết nằm la
liệt. Giặc Cộng khôn ranh, biết Chính phủ cũng như QLVNCH, không bao giờ dám
làm tổn hại tới những cơ sở tôn giáo trang nghiêm như Đình làng, Chùa Miễu và
Nhà thờ. Cứ xem thời gian từ 1955-1975 qua sự lên ngôi bạo chúa của bọn kiêu
tăng loạn cha, làm vua cả miền Nam thì đủ biết. Bởi vậy, giặc Hồ đã chiếm nhà
thờ Bắc Ruộng, để đặt Bộ Chỉ Huy quân sự, cũng như các giàn hỏa tiễn phòng
không bắn máy bay. Kết quả cả chúng và các cơ sở đều đã tan nát dưới sự tàn phá
của bom đạn vô tình.
Thánh đường giờ mơí im vắng thật sự . Bàn ghế gãy
đổ, mái nhà cũng bay mất. Tượng Đức Chúa Jésus ngả nghiêng xiêu vẹo. Đôi cánh
thiên thần như chập lại để vượt khỏi tầng mây. Kinh sách, các lọ nước thánh
tung toé lăn lóc trên sàn nhà. Nhưng thảm nhất, là phía sau chiếc bệ thờ bằng
gỗ, có sáu xác chết đả sình thối. Trong số này có Ngài Cha Xứ Bắc Ruộng, nằm
bất động, tay hình như đang còn lần từng hạt chuỗi, để cầu nguyện cho nhân thế,
được ơn lành, phước lớn, hòa bình và hoan lạc. Nhìn Ngài nằm chết thê thảm,
người lính chiến có tâm hôn chai đá, cũng đã phải gào thét thật to, để hỏi
Thượng Đế Chí Tôn, đang ngự trên ngôi cao tận chín tầng mây diễm tuyệt, rằng
bao giờ dân tộc Việt Nam, mới được tắm trong bể ánh sáng mà Thiên Chúa hằng rao
giảng? Bao giờ trần gian mới được hoan lạc và hòa bình? Bao giờ các nạn nhân
chiến cuộc, mới có được những đoá hoa hồng, hoa súng, những điệu nhạc thanh
thoát, để thế nhân vượt qua bể khổ trầm luân của biển đời :
“Maria, tâm hồn tôi ớn lạnh
run như run thần tử thấy long nhan
run như run hơi thở chạm tơ vàng
nhưng lòng vẫn thấm nhuần ơn trìu mến..”
(Hàn Mặc Tử )
run như run thần tử thấy long nhan
run như run hơi thở chạm tơ vàng
nhưng lòng vẫn thấm nhuần ơn trìu mến..”
(Hàn Mặc Tử )
Thượng Đế đã thật sự đi rồi, nên không còn ai can
ngăn nổi loài người, đâm chém bắn giết lẫn nhau. Chán nản quá, chúng tôi rời
nhà thờ, sau khi đem khiêng các xác chết về địa điểm tập trung, trước trường
học, để tiếp tục lục soát cho hết khu vực trách nhiệm. Nắng vẫn le lói sáng rực
nhưng không khí khắp nơi vẫn ớn lạnh, tiêu điều. Đây là khu nhà hậu của giáo
đường, aó quần, cối xay, lúa gạo vẫn còn vương vãi trong ngoài, nhưng người ở
đây thì đã chết hết rồi. Kìa là hình ảnh của ba cô giáo làng, khi giặc về không
chạy thoát được, nên đã chụm đầu vào chết chung ở nơi này vì các mảnh bom đạn
của cả hai phía. Sự chết của ba nàng, quả là tàn nhẫn dữ dội. Aó tím áo xanh
trinh nguyên rạng rỡ, chưa được bao nhiêu tuổi đời, đã thành áo quan, ôm ấp
hình hài các em nơi núi rừng miên trường thảm tuyệt.
Đúng, phải và rất hay như gã nhạc sĩ họ Trịnh đã
hát :
“Tôi có người làm giáo làng
vừa chết tại trận Bắc Ruộng
không hận thù, nằm chết như mơ
từ nay tôi quên tiếng người…”
( Trịnh Công Sơn )
vừa chết tại trận Bắc Ruộng
không hận thù, nằm chết như mơ
từ nay tôi quên tiếng người…”
( Trịnh Công Sơn )
Tới chiều, cuộc lục soát coi như hoàn tất. Tất cả
các xác chết của ta, địch và dân chúng đều được gom lại trước sân cỏ Thánh
đường. Những người bị thương nặng, được trực thăng chở về Bệnh viện Võ Đắc và
Xuân Lộc điều trị, cứu chữa. Các Tiểu đoàn của 43 chia khu vực, để dọn dẹp và
giúp dân trong xã dựng tạm lại nhà cửa, khói lửa, hầm hố khắp nơi được dập tắt
và lấp kín. Ban Quân Y/Trung Đoàn 43 và Tỉnh Đoàn Bình Định Xây Dựng Nông Thôn
Bình Tuy, cũng được điều động khẩn cấp tới Bắc Ruộng, để phát thuốc, chẩn bệnh
và cứu trị các nạn nhân chiến cuộc.
Sáng ngày 24-12, công tác coi như phần nào hoàn
tất, Trung Đoàn 43 BB được lệnh về Long Khánh, sau khi bàn giao Xã Bắc Ruộng
lại cho một Tiểu Đoàn Địa Phương Quân, từ Hàm Tân di chuyển tới. Nhưng người
trong Ấp lại ùa theo lính rất đông để xin vào cac trại tị nạn. Chắc họ không
còn dám tin ai nữa, kể cả các du kích địa phương, đang lẩn quẩn ẩn trốn ở bìa
rừng, chờ Lính Trung Đoàn 43 rút, là mò về tiếp tục khuấy phá người dân khốn
khổ. Tại Tánh Linh, trong khi ngồi chờ xe tới rước, nhìn cảnh tượng dân chúng
trốn ra được, trước khi Bắc Ruộng bị giặc Cộng cưỡng chiếm, hỏi han tìm kiếm
thân nhân lẫn lộn trong đoàn quân, muốn rơi nước mắt. Con ơi, má ơi, em ơi. Tiếng
cưòi khóc của đồng bào vang dội như muốn phá vỡ , cái không khí trầm mặc muôn
thu của phố núi Lạc Tánh..
Quân đến rồi đi, đêm nay tiểu đoàn được tạm thời
nghỉ xã hơi nơi phương phố Xuân Lộc. Tỉnh lẻ miền đất đỏ, đang làm dáng với hoa
đèn lộng lẫy. Các xóm đạo Bảo Hòa, Bảo Đinh, Bảo Toàn và khu vực nhà thờ Chính
Tòa trước chợ, đầy ắp tín đồ con chiên, mừng vui ngày Chùa Giáng Sinh. Họ đâu
có biết, ở một nơi nào đó, cũng tại một thánh đường, có ngài Cha Xứ và ba cô
giáo làng, vừa mới rời khỏi trần gian, để giúp cho thế nhân sớm tìm lại được
hòa bình và hoan lạc.
Thế rồi đời lính cứ lặng lờ xuôi ngược. chuyện của
ngôi thánh đường Bắc Ruộng, có ngài cha xứ và ba cô giáo làng nằm chết, như
theo khói lửa chiến tranh và thời gian trôi vào quên lãng. Bởi vì cuộc chiến
càng lúc càng ác liệt và hằng ngày đã có không biết bao nhiêu chùa, nhà thờ,
các vị chân tu bị giặc Hồ tàn phá và giết chết, trên khắp mọi nẻo đường đất
nước.
Năm 1978 sau mưới hai năm xa cách tôi lại về Bắc
Ruộng, nơi mà một thời người lính chiến của Trung Đoàn 43 Bộ Binh từng giẫm
nát. Nhưng lần này chúng tôi về với thân phận của một tù binh cọng sản để lao
tác, chặt rừng, xẻ núi, đào kinh, vét mương và lấp kín các hố bom, hầm đạn của
thời nào. Bắc Ruộng vẫn như buổi nao, con đường tỉnh lộ nối xã với Lạc Tánh và
Sùng Nhơn vẫn lầy lội và lởm chởm đá. Nhà cửa dân chúng đã xây dựng lại, cây
trồng có phần xum xuê hơn trước, vì chiến tranh đã dứt. Người cũ cảnh mới trùng
phùng trong ngấn lệ. Nhưng có một điều là dân chúng đã không xây lại ngôi thánh
đường cũ, đã bị tàn phá năm 1965. Nền nhà xưa cỏ lau mọc cao hơn đầu, những
hàng cột vôi và các bức tường gạch cháy, vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt. Dãy nhà
hậu cũng biến mất, chỉ còn trơ lại cái sân đất trống rỗng đầy cỏ dại, nằm im
vắng thẫn thờ trong gió lạnh, nhìn cuộc bể dâu thêm ngao ngán đoạn trường:
“Trấn bắc hành cung cỏ dãi dầu
khách đi qua đó chạnh niềm đau
mấy tòa sen rớt, mùi hương ngự
năm thức mây phong, nếp áo chầu
người xưa cảnh cũ nào đâu tá ?
(Bà Huyện Thanh Quan )
khách đi qua đó chạnh niềm đau
mấy tòa sen rớt, mùi hương ngự
năm thức mây phong, nếp áo chầu
người xưa cảnh cũ nào đâu tá ?
(Bà Huyện Thanh Quan )
Qua màn lệ mắt của kẻ tù, tôi hình như đã thấy
những tà áo tím, áo xanh của các em giáo trẻ năm xưa và màu áo chùng đen của
ngài cha xứ. Tất cả như đang lồng lộng trong gió và trên chín tầng mây cao.
Người đang đưa tay vẫy gọi và thầm bảo rằng “các con hãy giữ niềm tin và phấn
đấu”
Nhưng chao ơi, đợi tới bao giờ?
Viết từ Xóm Cồn Hạ Uy Di
Mùa Giáng Sinh 2009
HỒ ĐINH
TD1/TrD43/SD18BB
Kbc 4424
Mùa Giáng Sinh 2009
HỒ ĐINH
TD1/TrD43/SD18BB
Kbc 4424
304Đen – Llttm - DSC
No comments:
Post a Comment