Hoa thiên lý
Mẹ tôi yêu hoa thiên lý như yêu
chồng con. Chả biết mầu xanh dìu dịu của lá và hương thơm nhẹ nhàng của hoa
thiết tha là bao mà mẹ tôi âu yếm nó thế. Thường thường mẹ tôi trồng từng khóm.
Mẹ bắc khum khum một cái giàn. Chiều chiều mẹ xách nước tưới vào gốc cho cây
chóng lớn. Khi lá theo cành lên kín đầy giàn và khi loài ve sầu rủ rê mùa hạ
sang thì họ hàng nhà bọ ngựa đã tha thẩn cả ngày leo bò lên giàn hoa lý xanh
tươi.
Duyên Anh
Đối với tôi hồi còn bé có lẽ cây ổi
trĩu nặng quả chín còn thú vị hơn giàn hoa thiên lý của mẹ. Nhưng mỗi lần theo
mẹ mang rổ ra vườn hái từng chùm hoa về nấu canh với cua đồng, tôi thấy lòng
tôi hớn hở và cả lòng mẹ cũng tươi nở dưới giàn hoa.
– Hoa thiên lý nấu với cua đồng ngon
lắm cơ con ạ!
– Mùi nó làm sao ấy mẹ ạ! Con ghét
giàn hoa của mẹ ghê đi ấy, cây gì lại cây chẳng có quả. Mai con chặt nó đi mẹ
nhé!
– Hư nào, tại con chưa biết ăn thì
đừng bảo nó làm sao à? Hôm nay con thử ăn mà xem, ngọt ngọt là.
– Ngọt như kẹo dồi chó không hở mẹ?
Mẹ tôi cười đăm đăm nhìn tôi. Tia mắt
hiền hòa ấy như tiếng ru muôn đời có bao giờ định nghĩa được, nên ngày nay dù
tôi không nhớ hết kỷ niệm huy hoàng của thời thơ ấu thì tôi vẫn tự nhủ rằng tất
cả đã nằm trong bài hát ru con mà mẹ tôi đã ru tôi trên đôi tay gầy nho nhỏ và
đã in vào ánh mắt mà mẹ tôi ban cho tôi thuở thiếu thời, đã lắng trong tâm hồn
tôi.
– Mẹ yêu hoa thiên lý như yêu các
con, hễ Long ghét giàn hoa của mẹ thì mẹ giận đấy.
– Ứ ừ! Thế con cũng yêu hoa lý.
Tôi vội vàng nói thế, kẻo mẹ tôi
giận. Mẹ tôi chỉ cười. Và từ hôm ấy, mỗi buổi trưa mẹ hay dắt tôi ra hóng gió ở
dưới giàn hoa. Mẹ mang chiếu ra trải. Mẹ ngồi nghĩ ngợi xa xôi. Tôi ngồi gối
đầu vào lòng mẹ mơ màng nghe tiếng sáo diều vi vu, tiếng võng đưa kẽo kẹt,
tiếng ru buồn thấm thía hay tiếng chim cu gáy xa xa vọng lại. Đôi khi mẹ kể
chuyện gì mà tôi không hiểu được, nhưng chắc lòng mẹ rộn ràng lắm vì cứ thấy mẹ
mỉm cuời bâng quơ. Tôi thường ngủ thiếp đi trong hơi thở êm đềm ấy.
Dần đần tôi thích trồng hoa. Tôi bắt
mẹ bắc cho tôi một cái giàn. Mẹ bảo đến mùa hạ sang năm giàn hoa của tôi đẹp
lắm, bốn mùa trắng xóa ánh trăng lan. Nhưng tôi không đợi được đến mùa hạ. Khi
khóm cây bắt đầu leo, cha tôi ở Hà Nội về đem gia đình lên Vĩnh Yên mở đồn
điền. Tôi rời quê ngoại chưa biết tương tư tiếng sáo diều mà chỉ nhớ mang máng
giàn hoa thiên lý mới trồng.
Rồi tôi lớn lên giữa cảnh bao la hùng
vĩ của đồi núi. Những buổi chiều theo cha cưỡi ngựa đi hứng gió không làm cho
tôi sung sướng bằng nằm trên bờ cỏ nghe tiếng suối reo. Tôi ghét cái bộ mặt của
mấy bác cai, tôi ghét tiếng hò hét khi cái bác mắng mỏ người làm. Tôi cũng ghét
cả nét mặt lạnh lúng ghê sợ của cha tôi. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu tại sao
ngày bé nhỏ tôi ham thích những cái gì mềm mại, dễ thương im lặng như giọt mồ
hôi chảy đều trên lưng người thợ hay hơi thở đều đều của mẹ tôi. Tâm hồn tôi
giản dị nên tôi không ưa gì lũ cây xù xì mọc đầy nơi rừng rậm hoang vu này. Tôi
vẫn thích giàn hoa thiên lý ở quê ngoại.
Lên đây ít lâu mẹ tôi đã tốn nhiều
công phu mà chưa ươm được khóm nào. Tại hoa lý chẳng hợp đất rừng hay đất rừng
không chịu dung nạp loại cây ỉ lại sức người? Mỗi lần có người xuôi đồng bằng,
mẹ tôi cố dặn thử mang một cây giống lên xem sao, cha tôi đều gạt đi:
– Giồng làm cái quái gì của nợ ấy!
– Cậu thì chẳng khi nào muốn giữ kỷ
niệm êm đềm của đời mình.
Mỗi lần thế, mẹ tôi buồn lắm có khi
mẹ khóc và bỏ ăn hai ba bữa. Mới lên mười tuổi, tôi đã làm sao thấu rõ tâm sự
của mẹ, làm sao tìm hiểu nổi niềm ấp ủ hoa thiên lý của mẹ tôi. Nhưng dù sao mẹ
cũng cố vun trồng và mẹ đã mãn nguyện. Mấy giàn hoa xanh mơn mởn đẹp kiêu hãnh
như nàng công chúa đứng trước đám thần dân. Những mùa hạ đi, những mùa hạ lại,
ở rừng không có cua đồng nên hoa thiên lý phải nấu với thịt lợn rừng giã nhỏ.
Nó vẫn ngon làm sao, mẹ tôi nói thế. Và người còn bảo:
– Còn hương vị quê hương con ạ!
Trưa hè miền này vắng tiếng sáo diều,
tiếng ru buồn thấm thía. Mẹ tôi không đem chiếu trải dưới giàn hoa ngồi kể
chuyện cho tôi ngủ thiếp đi nữa. Cuộc sống đồi núi nối tiếp từng trang dài tẻ
nhạt. Mưa rừng giăng mờ muôn ngã chỉ làm cho tôi hậm hực trên nhà sàn. Và mỗi
chiều nắng rớt rơi đọng trên cây lá thay màu cảnh vật cũng chẳng làm tôi say
mê. Tôi đã biết cảm thế nảo là tình quê hương.
Ít lâu sau công việc làm ăn thất bại,
nắng dữ dội quá nên cà phê, chè chết khô chết héo, cha tôi phải nhường quyền
cho người khác trông coi rồi đem gia đình về Hà Nội.
Từ đấy, cha tôi thay đổi tâm tính,
thường kiếm cớ mắng mẹ tôi tuy mẹ tôi rất mực hiền hòa. Nhiều lần cha đi chơi
mấy ngày mới về, mẹ tôi chỉ khóc âm thầm và để quên chuỗi thời gian mong đợi
cha tôi hối hận, mẹ tìm vui bằng cách trồng thiên lý cho nó leo lên tường.
Nhưng có một đêm nọ mẹ khóc nức nở, sáng hôm sau sưng cả mắt. Cha tôi đã bỏ vợ
con bơ vơ đi theo tiếng gọi sông hồ. Cánh chim vỗ cánh tung bay biết khi nào
mới trở về tổ cũ. Mẹ tôi chợt nghĩ tới chân trời quê hương im lặng như giòng
sông Trà Lý cuối mùa thu, người đưa hai anh em tôi về nối lại tháng ngày êm ái
cũ.
Tôi được sống với họ hàng bên ngoại
nhởn nhơ cả ngày thả diều, câu cá. Mẹ tôi dạy anh em tôi học. Tôi lớn dần trong
sự chiều chuộng, trong sự bình thản mơ màng của mẹ tôi. Tâm hồn tôi đã ướp
chung với hoa bưởi, hoa nhài, hoa lý. Tôi chỉ muốn đời đời sống trên mảnh đất
làng quê bên cạnh những cuộc đời giản dị biết thương yêu nhau thành thực như
tình khoai lúa. Mộng ước chỉ cỏ thế nhưng sao dệt mãi chưa thành hay mình cứ
dối lòng mình mải đuổi theo sóng gió của đại trùng dương?
Mẹ tôi bây giờ hay thở dài. Chiều
chiều mẹ đứng bâng khuâng bên giàn hoa thiên lý ngoài ngõ lơ đãng nhìn mây
trôi. Lúc ấy là lúc mẹ tôi cảm nghĩ đến kỷ niệm thiêng liêng nhứt của đời mình.
Cuộc sống của chúng tôi bắt đầu chật
vật. Cha tôi vẫn chưa về. Mẹ tôi tính từng ngày một, cha tôi đã đi tròn năm
rưỡi. Hoa bưởi rụng cuối vườn rồi héo khô tàn tạ, người nghèo hết cả thì giờ
nghĩ vẩn vơ nên mẹ tôi không nhặt hoa xâu vào giây đeo lên cổ cho tôi nữa. Tôi
cũng biết theo mẹ ra đồng nhặt từng bông lúa còn sót khi lưỡi liềm mẹ nhẹ ngon
ngốn từng nắm lúa ruộng nhà. Không ai thèm than thở. Tình đời luôn luôn thắm nở
thì lòng mình sao chẳng cởi mở cho hy vọng tràn đầy. Mẹ tôi vất vả tháng ngày
song vẫn dành riêng chút ít thì giờ quý báu dạy em tôi đánh vần dưới giàn thiên
lý buổi trưa, và bắt tôi học thuộc lòng những bài thơ nho nhỏ. Sau mỗi buổi học
tôi hay hỏi:
– Cha con đi đâu hở mẹ?
– Đi xa lắm, xa lắm.
Mẹ tôi trả lời thế và cặp mắt mọng
đầy nước cho đến khi không thể cầm được, mẹ ôm em tôi mà khóc. Tôi thương mẹ
tôi quá cũng vội òa lên khóc nức nở làm mẹ phải an ủi:
– Sang năm ba con về. Nín đi, mai hãy
khóc, khóc nhiều hôm nay đau mắt đấy.
Quê ngoại nhà tôi nghèo nàn lắm nên
dù sống với bà tôi, mẹ tôi đã phải trải qua tháng ngày dầm sương dãi nắng. Anh
em tôi thiếu thốn đủ bề.
Hoa thiên lý trĩu nặng cả giàn bây
giờ mẹ đành lòng hái xuống đem đổi lấy cua về nấu canh hay bán lấy vài hào chỉ
mua cho con cái bánh đa hoặc mấy viên kẹo vừng. Một buổì sáng tôi trông thấy mẹ
tôi trèo lên cây sung ở bờ ao trước ngõ hái mấy chùm xanh chát xuống lấy muối
chấm ăn ngon lành lắm. Đến trưa mẹ ôm bụng kêu đau. Bà ngoại tôi phải xin dầu
con hổ và nướng ông đầu rau chườm mãi mới khỏi. Mẹ tôi cố dấu kín chuyện ấy.
Sau này tôi khôn lớn, gia đình khá giả, mẹ mới chỉ riêng cho tôi nghe:
– Vì mẹ đói quá, mẹ tưởng ăn sung cầm
chừng ai ngờ nó hành hạ ghê gớm. Từ bận ấy mẹ sợ.
Kỷ niệm chua chát ấy tôi còn ghi nhớ.
Đôi khi vọng về dĩ vãng tôi không khỏi ngậm ngùi thương cảm. Hai năm sau cha
tôi hồi hương, cánh chim đã mỏi thì phải về tổ cũ mà xây dựng lại những gì mất
mát hôm qua. Vợ chồng gặp nhau, mẹ tôi vẫn khóc như ngày cha tôi bỏ nhà ra đi.
Sung sướng hay đau khổ người đàn bà chỉ biết dùng nước mắt để giải tỏ nỗi niềm.
Cha tôi về đem theo bệnh đau mắt khá nặng và một con dao rừng. Ngày đêm, mẹ
chăm lo bệnh cho cha tôi. Nhờ sự săn sóc ấy vài tháng sau cha tôi khỏi. Tự đấy
cha tôi không đi đâu nữa. Cha thường kể cho tôi nghe chuyện đường rừng. Hễ có
dịp thuận tiện cha lại đem con dao ra khoe:
– Tốt lắm, của người bạn Thổ tặng cha
đấy.
Con dao quý ấy đã tự cha tôi đào lỗ
trồng mấy khóm cây. Có lần tôi thấy cha mẹ tôi nói chuyện với nhau rất lâu dưới
giàn thiên lý xa xưa. Những chùm hoa nấu với cua đồng lại ngọt ngon hơn cả bao
giờ.
Giòng thời gian lặng lẽ trôi nhưng
cuộc đời không êm ả chảy xuôi như nước sông Trà Lý cuối mùa thu nữa. Tôi đã lớn
hơn xưa đã phải chứng kiến những trận giông tố, những cơn sóng lớn phũ phàng
trùm lên mái nhà êm ấm. Gia đình tôi trở về quê nội để rớt rơi bên ngoại từng
miếng nắng cô liêu của những chiều xưa thân mến. Mẹ tôi lại bắc giàn trồng hoa
thiên lý ngồi kể chuyện quê hương cho anh em chúng tôi nghe. Em tôi thường ngủ
đi như thuở nào tôi ngủ nhờ hơi thở đềm êm ấy. Đắm chìm trong niềm im lặng muôn
đời của thôn ổ, tiếng mẹ tôi tha thiết rót vào tai tôi thay vi tiếng ru êm ái
ngày xưa làm cho lòng tôi càng ngày rộng mở, mắt tôi càng ngày càng thắm sắc
mộng mơ. Tâm hồn tôi dào dạt tình cảm, cái gì cũng gợi tôi say đắm, từ chiếc áo
nâu thô lỗ đến mảnh áo nâu ố mầu bùn, từ cái cầu ao chênh vênh đến túp lều
tranh xơ xác. Tôi bắt đầu suy cảm về số phận loài lá vàng chết rụng mỗi thu về
và những con cuốc kêu rỉ rả suốt mấy tháng hè nóng bức. Và hôm nay nếu ai có tò
mò hỏi rằng tại sao tôi cố níu tiếng đàn bầu, cố níu tiếng kèn đưa đám ma, cố
níu tấm áo nâu non giải thắt lưng xanh, cố níu tất cả hình ảnh cũ kỹ đã bị chôn
vùi xuống lòng đất quê hương mà hối tiếc, tôi sẽ trả lời sao đây?
Sợi dây luyến ái như tơ trời giăng
mắc nhè nhẹ buộc chặt, buộc chặt lấy tim mình ai mà hiểu tự giây phút nào nút
dây đã thắt lại. Chuyện yêu thương không biết nghĩa để giảng giải, như hoa thì
thơm, hương thì phải ngạt ngào, trăng thì sáng và sao thì lấp lánh. Dù sao thì
tôi cũng nông nổi dám nói rằng, chính ở giàn hoa thiên lý mẹ tôi đã dạy tôi bài
học đầu tiên về tình người.
Năm mười sáu tuổi, dần dần tôi cứ
thấy xa mẹ. Con chim non biết ra ràng rồi đây, ngày kia nó sẽ bay mất để mẹ nó
gục trên tay gầy mà thương về viễn phương mưa gió. Mẹ tôi chừng hiểu ý nghĩ đó
nên một chiều tháng hai hoa gạo rụng đỏ nát mầu máu lên đường làng, mẹ dẫn tôi
đi khắp hang cùng ngõ hẻm, qua mấy nhịp cầu tre, cầu đá. Mẹ chỉ vào bụi tre còm
tơi lả, bức tường đất xiêu vẹo. Mẹ dừng chân bên dòng sông nhỏ bé, lặng ngắm mái
đình cong cong, con trâu gầy ốm, cánh đồng xanh xanh mà giảng giải vu vơ. Sau
cùng mẹ dắt tôi lên đầu làng ăn canh bánh đa nấu với cá rô rồi hai mẹ con về
ngồi dưới giàn hoa lý. Mẹ mở đầu câu chuyện bằng lời nói bâng khuâng:
– Giá ở đâu cũng có hoa lý. Ừ, hoa lý
đơn sơ lắm, hương thơm chỉ phảng phất mà tưởng như bền chặt đến muôn đời.
Lúc ấy âm hưởng sáo diều đã lên mênh
mông. Nắng đang thoi thóp nhuộm màu cảnh vật. Từ xa xăm vọng lại tiếng con nghé
lạc mẹ, tiếng thời gian chìm chìm. Tôi nín thinh không dám phá tan sự im lặng
để mặc tâm tư lơ lửng tựa tơ trời. Mẹ ngồi yên, ánh mắt sầu cảm lạ lùng. Những
tia mắt hiền hòa của thời thơ ấu vẫn còn lắng trong suối mắt vô tận kia sao tôi
chẳng thấy mà chỉ nghĩ tới sự buồn thương xâm chiếm lòng mình. Phải, tôi lớn
rồi. Hôm qua hay hôm kia, mẹ tôi dạy tôi làm thơ. Mẹ chả bảo tình yêu phải có u
sầu mới đẹp là gì. Ít ra tôi cũng dám nhận làm thi sĩ. Cho nên chuyện tưởng
tượng đôi mắt của mẹ tôi đừng ai lạ. Trông chiều xuống vội vã, tội khẽ gọi mẹ.
Mẹ tôi giật mình, âu yếm nhìn tôi:
– Long này, mẹ muốn kể cho chú (lúc
này mẹ gọi tôi bằng chú) nghe chuyện giàn hoa thiên lý. Mẹ phải đợi đến hôm nay
vì chú đã lớn, chú có thể bỏ nhà ra đi bất cứ lúc nào như cha chú hồi còn trẻ.
Lúc nãy đưa chú vào lòng quê hương, sau này chú sẽ hiểu tại sao mẹ làm thế. Bây
giờ thì Long lắng tai nghe nhé!
Mẹ tôi thong thả lặp lại vài trang dĩ
vãng viết tự mười mấy năm về trước nhập đề là ngày xưa. Vâng, ngày xưa khi tâm
hồn mẹ còn phơi phới, mắt đen chưa vẩn chút bụi đời, tóc xanh chưa một lần bối
rối, mẹ tôi đẹp ai cũng khen nhưng không ai dám thương, dám ấp ủ linh hồn yếu
đuối ấy trừ bà ngoại tôi. Ồ, có gì lạ đâu, tại mẹ tôi bị bệnh lao, cái bệnh gia
truyền khốn nạn. Khi mắt mẹ phảng phất khói hương mơ mộng thì lại là lúc phải
khóc nhiều vì cô độc đau thương. Pháo cưới thi nhau nổ nát tan lòng mẹ. Màu áo
đỏ, áo xanh bỗng nhiên ngả màu tang tóc như muốn liệm chung cuộc đời người con
gái chưa đầy hai mươi mùa xuân. Những con bươm bướm đa tình chẳng chịu ghé hoa
vườn thuốc độc nên mẹ già cỗi và gần như xa hẳn nhân gian. Mẹ tôi buồn thảm oán
hờn. Chiều chiều mẹ đứng ngắm mây trời đổi sắc dưới giàn thiên lý ngoài ngõ đợi
ngày yên ngủ dưới mồ. Một hôm có chuyến đò ngang chở hồn biệt xứ qua bến làng
Thanh Triều rồi chí lớn thiên hạ bỗng dừng lại bên giàn hoa, coi dặm đường xa
là vô tận. Hồn biệt xứ là cha tôi. Cha tôi ngỏ lời chắp duyên cùng mẹ. Mẹ tôi
khóc lóc chối từ, mẹ nói rõ bệnh tình cho cha tôi biết. Cha tôi không cần phải
so đo, người nhất định lấy mẹ tôi dù kết quả có tái tê đau đớn. Mẹ tôi cảm động
chết ngất trong đôi tay người yêu. Rồi cha tôi lo chữa chạy, rồi lòng mẹ nhóm
lên ánh lửa tin yêu. Mẹ tôi lành mạnh nhờ thuốc thang nhưng phần lớn là nhờ
lòng thương yêu của cha tôi. Mẹ tôi ngừng lại mỉm cười:
– Chú có dám tin không?
– Tin gì hở mẹ?
– Tin rằng người ta sống bằng tình
thương và người ta chết đi rất đỗi nghẹn ngào nếu chưa hưởng được chút thương
yêu trong trời đất, như mẹ chẳng hạn.
– Có mẹ ạ!
Mẹ kể tiếp. Cha tôi tạm bỏ mộng sông
hồ, dừng chân bên quê ngoại nhà tôi để phả vào tai mẹ những âm điệu vui vui,
buồn buồn, phả vào hồn mẹ những vần thơ bồng bế nhất của tình yêu không giới
hạn. Cha tôi dạy mẹ tôi tất cả nỗi niềm tha thiết, trao cho mẹ tôi trọn vẹn gia
sản tinh thần của một người quê hương biết thương yêu nhau, sau này hòa với
suối mộng mơ của mẹ, mẹ truyền cảm cho anh em tôi. Kỷ niệm ấy gợi hình tự giàn
hoa thiên lý quê ngoại nên mẹ tôi thích trồng thứ cây dịu dàng bất cứ ở đâu:
rừng đồi, thôn ổ, phố phường.
– Chú có hiểu không?
– Chuyện hết rồi ư mẹ?
– Ừ.
– Sao ngắn thế mẹ, con tưởng dài ghê
lắm.
– Nói bao giờ cho hết được, chú cố
tìm hiểu nhiều hơn. Mẹ chỉ tóm tắt thế thôi. Nay mai chú ra đi và chiều nào chú
sẽ gặp một con bé dưới giàn thiên lý. Chuyện thương yêu ai kể hết, ai biết hết
mà kể.
– Khó quá mẹ ạ!
– Dễ mà. Khi nào ở phương trời xa lạ
chú đáp chuyến tàu ba mươi tết xuống một bến quen rồi tha thẩn chú chẳng biết
về đâu, lúc ấy chú sẽ hiểu tình thương. Khi nào lòng chú se sắt, chú thấy chú
bơ vơ, thiếu điều gì khó diễn tả chú sẽ hiểu tình thương. Hay khi chú thấy người
đồng loại đau khổ, nghẹn ngào chú nhỏ lệ cúi xuống hôn trán em nhỏ mồ côi, âu
yếm dắt tay người thợ cùng bước trên đường chú sẽ hiểu tình thương. Còn nữa,
còn nữa tình thương rất diệu vợi và khó đo lường. Chú sẽ hiểu chú nhỏ ạ!
– Nhỡ con không hiểu?
– Nhảm nào, chú phải hiểu, chú phải
nói lên bằng lòng chú, bằng nước mắt của chú, tô lên những trang thơ trịnh
trọng mà mẹ dạy chú niêm luật hôm nào. Nhưng cậu cả này, bao giờ khăn gói cho
mẹ biết đấy nhé! Mẹ không ngăn cấm chú đâu, chim đầu đàn phải bay dò đường cho
các em chứ. Mẹ sẽ dặn chú điều này… Thôi đi vào.
Mẹ còn muốn dặn điều gì? Mà sao mẹ
vội nghĩ đến ngày tôi bỏ nhà ra đi. Đêm ấy tôi băn khoăn suy cảm. Hương thiên
lý phủ kín tình tôi rạo rực như lần nhìn cảnh chim lạc bầy bay về viễn xứ. Ngày
tháng rụng rơi nối tiếp, mẹ tôi vẫn trồng thiên lý và những trưa mùa hạ, cua
đồng nấu với chùm hoa vẫn ngọt ngon. Cho đến năm tôi hai mươi tuổi thì lời dự
đoán của mẹ hiện hình. Than ôi! Tôi đã nói dối mẹ tôi vì ngày tôi đi giặc cướp
ở rừng núi tràn về nhiều quá, vì tôi đi xa xôi lắm. Đêm giã từ mẹ, tôi đứng bên
thềm nhà lắng tai nghe ngóng. Tim tôi đập mạnh, nước mắt đầm đìa. Tôi run run
gõ cửa, mẹ tôi ra. Tôi chùi vội nước mắt hỏi nhỏ:
– Em Dực về chưa mẹ, lúc nãy con đưa
em về.
– Thế à, em ngủ rồi chú ạ!
– Thưa mẹ… Mai… con đi…
– Đi đâu, chú tính giang hồ chăng?
– Con đi dự lớp huấn luyện hai ngày.
– Mẹ cứ tưởng… Mang chăn đi kẻo lạnh.
Chú có cần tiền tiêu mẹ đưa cho?
– Không mẹ ạ! Khuya rồi mời mẹ vào
nghỉ, con đi từ đêm nay.
Mẹ tôi trở vào. Mẹ lê guốc lẹp kẹp.
Tôi ngờ rằng đó là tiếng nứt rạn của hai trái tim. Có tiếng mẹ thở dài và tiếng
đặt mình nặng nhọc xuống giường.
Tôi đứng trơ như gỗ, sức gì thiêng
liêng níu chặt lấy chân tôi. Tôi muốn chạy nhưng khó khăn quá, khó khăn như
chạy sự ghê rợn trong giấc chiêm bao. Khi chợt tỉnh tôi băng mình đi, đi không
hành lý không lời từ biệt không người đưa tiễn.
Ba bốn năm trời lưu lạc miền Nam, cứ
mỗi lần gió heo may rủ mùa thu sang thì lòng tội lại nao nao sầu cảm. Cuộc sống
lần hồi của tôi trôi dạt nhiều nơi, ở đâu cũng chỉ đan dệt bằng u buồn chán
nản. Mắt tôi ngây đại, tóc tôi bụi đời phủ kín. Tôi vẫn đi và thường băn khoăn
tự hỏi tại sao người ta cứ phải suy cảm người ta cứ giới hạn, người ta không
chịu mở rộng cánh cửa tim đón tự muôn phương những luồng gió yêu thương thắm
thiết hay trao tặng muôn phương những tiếng nói tâm tư cho kẻ khác tin cuộc
đời. Tôi muốn hủy bỏ hai tiếng nghi ngờ, hai tiếng do dự nên có lần trót dại
theo “đàn anh” đi làm cách mạng ở rừng đồi. Chao ôi! Tôi đã khóc trắng mấy đêm
để mang cái thân hình tiều tụy về thành phố sau thời gian thua nhẵn nửa số mộng
mơ. Lòng tôi càng ngày càng khát vọng tình yêu. Tôi đã hiểu sức thiêng liêng và
quyến rũ của nó và tôi thấy nhớ mẹ tôi quá…
Giàn thiên lý quê nhà giờ đây héo khô
tàn tạ. Loài ve sầu không rủ rê mùa hạ sang nữa nên họ hàng nhà bọ ngựa cũng
chết hết vì buồn. Ở ngoài ấy người ta ngăn cấm không cho ai buồn, không cho ai
nhớ, không cho ai thương nhau thì dễ gì mẹ tôi đã được ngồi duới giàn hoa mà kể
chuyện cho em tôi nghe. Thì dễ gì có phút giây mẹ nằm tưởng tượng bão táp ngoài
trời thấy con chim nhỏ lạc bầy dạt trôi thảm hại.
Tôi buồn, tôi muốn khóc khi nghĩ rằng
chiều nào người ta bắt mẹ tôi nhổ hoa lý, phá giàn tre để trồng ngô khoai chẳng
hạn. Mẹ tôi sẽ chết khô héo trên mảnh đất xác xơ đầy những oán thù. Không biết
mẹ tôi có giận tôi, có ân hận vì chưa dặn tôi thêm một điều gì không? Riêng
tôi, tôi hơi tiếc số mộng mơ thuở ở rừng đồi. Biết đâu mẹ tôi chả dặn cái điều
liên quan đến việc ấy.
Tôi đi tìm thương yêu trong mầu hoa
lý. Đi tìm những bà mẹ biết kể chuyện tâm tình, đi tìm cô bé thả mắt trong mơ
dưới giàn cây. Tôi chưa gặp ai cả. Tình thương nhân thế còn se sắt lắm. Nhưng
nắng miền Nam ấm áp, đất miền Nam trồng cây gì cũng có trái vậy nên tôi cố gắng
ươm cây Hy Vọng và quên rằng minh đang sống cùng cực, nghẹn ngào, thiếu từ đốm
lửa gia đình đến mảnh áo đẹp. Tôi sẽ đi nữa, sẽ cầu xin từ ánh mắt tìm hiểu của
người quê hương để tưới vào hàng cây Hy Vọng cho hoa nhân ái thắm nở rợp trời.
Bao giờ rừng cây yêu thương đơm
trái, người quê hương sẽ về cướp lại đất quê hương và tôi phải gặp cô bé dưới
giàn cây bâng khuâng ngồi đấy dệt hoàng hôn rơi trên sóng tóc. Khi hồi cư chúng
tôi lấy nhau. Tôi sẽ đưa vợ tôi sang quê ngoại chỉ cho vợ tôi dấu vết giàn hoa
thiên lý xa xưa. Vợ chồng tôi bắc giàn trồng hoa, chiều chiều tưới nước vào gốc
cho chóng lớn. Đợi đến lúc lá theo cành leo kín đầy giàn thì loài ve sầu lại rủ
rê mùa hạ sang thì họ hàng nhà bọ ngựa lại tha thẩn cả ngày leo bò trên mầu
xanh muôn thuở. Tôi ngồi dưới giàn kể chuyện Chuyện hoa lý của Mẹ cho
vợ tôi nghe. Vợ tôi phải nhớ để kể cho con tôi nghe sau này. Làng xưa đẹp lên
mầu áo nâu, rộn ràng lên tiếng kéo cưa xẻ gỗ làm đình. Tôi tập làm ca dao ví
von những câu thương yêu với mầu xanh hoa lý dìu dịu, nhẹ nhàng, lơ lửng tự
ngàn xưa đến tận ngàn sau.
Duyên Anh
Vũ Mộng Long
No comments:
Post a Comment