Dịch thơ chữ Hán của
Nguyễn Trãi ( 阮廌), bài "LOẠN HẬU
ĐÁO CÔN SƠN CẢM TÁC"
Nguyễn
Trải(1380-1442) là một nhà thơ, nhà chánh trị, sống dưói thời nhà Hồ và nhà sơ
Lê . Thi đậu Thái Học Sinh năm 1400, ra làm quan cho nhà Hồ. Khi nhà Minh sang
xăm lăng nước ta, cha ông là Nguyễn Phi Khanh không đầu hàng giặc nên bị bắt
giải về Tàu. Nguyễn Trãi đi theo tiễn cha đến ải Nam Quan thì cha ông khuyên
ông trở về lo việc phục thù báo quốc. Khi quân Mình đặt nền cai trị lên đất
nước Đại Ngu, Nguyễn Trãi theo phò Lê Lợi kháng chiến chống quân xăm lược, ông
trở thành một nhà quân sư bày mưu tính kế đánh giặc đồng thời soạn thảo lời kêu
gọi toàn dân nổi lên kháng chiến . Ngoài ra ông còn soạn văn thư ngoại
giao với quân Minh. Sau khi kháng chiến thành công , vì không chịu nổi bọn gian
thần hãm hại, ông xin vua trừng trị bọn họ, vua không nghe , ông từ quan về ở
ẩn tại Côn Sơn. Năm 1442 toàn thể gia đình ông bị tru di tam tộc trong vụ án Lệ
Chi Viên.
Nguyễn Trãi
là một nhà văn hoá lớn có công xây dựng và phát triển nền văn hóa Việt Nam, nêu
cao tinh thần bất khuất của dân tộc. Trong bài thơ có nói tới giai đoạn 10 năm
lưu lạc của ông ( từ sau năm 1407 cho tới lúc yết kiến Lê Lợi), vẫn còn là một
câu hỏi. Cho tới nay cũng chưa có tài liệụ nào xác minh rõ thời gian đó ông ở đâu
làm gì. Còn Nguyễn Trãi thì đề cập nhiều tới thời gian "Mười năm lưu
lạc" nơi góc biển chân trời trong các sáng tác thơ văn, cho nên con số 10
năm coi như một biểu tượng có giá trị tương đối. Hình ảnh 10 năm phiêu bạt cũng
được Nguyễn Du tiên sinh lập lại trong cuộc đời của mình bằng tên gọi là
"10 năm gió bụi", từ 20 đến 30 tuổi(1786-1796). Gia phả và sách vở
giáo khoa trăm năm qua lại viết 10 năm đó ông sống tại quê vợ.
Theo
TS. Phạm trọng Chánh thì Nguyễn Du có thời gian ba năm yêu cô hàng xóm Xuân Hương
Hồ Phi Mai nơi Gác Tía cạnh đền Khán Xuân, rồi lại về Hồng Lĩnh, bị quận công
Thận Tây Sơn giam 3 tháng vì toan vào Nam theo chúa Nguyễn Ánh. Nguyễn Du ra
Thăng Long trong cuộc tình lỡ làng,người yêu đã đi lấy chồng anh Lang xóm Tây
làng Nghi Tàm. Nguyễn Du tìm đến nhà người bạn văn chương Đoàn Nguyễn Tuấn rồi
mới về Quỳnh Hải, Thái Bình cưới vợ chấm dứt "10 năm gió bụi".
Sau đây là bài thơ của Nguyễn Trãi :
Nguyên tác: Phiên âm Hán Việt:
亂後到崑山感作
Loạn hậu đáo Côn Sơn cảm tác
一別家山恰十年 Nhất biệt gia sơn kháp thập niên,
歸來松匊半翛然 Quy lai tùng cúc bán tiêu nhiên.
林泉有約那堪負 Lâm tuyền hữu ước na kham phụ,
塵土低頭只自憐 Trần thổ đê đầu chỉ tự liên.
鄕里纔過如夢到 Hương lí tài qua như mộng đáo,
干戈未息幸身全 Can qua vị tức hạnh thân tuyền (toàn).
何時結屋雲峰下 Hà thời kết ốc vân phong hạ,
汲澗烹茶枕石眠. Cấp giản phanh trà chẩm thạch miên.
一別家山恰十年 Nhất biệt gia sơn kháp thập niên,
歸來松匊半翛然 Quy lai tùng cúc bán tiêu nhiên.
林泉有約那堪負 Lâm tuyền hữu ước na kham phụ,
塵土低頭只自憐 Trần thổ đê đầu chỉ tự liên.
鄕里纔過如夢到 Hương lí tài qua như mộng đáo,
干戈未息幸身全 Can qua vị tức hạnh thân tuyền (toàn).
何時結屋雲峰下 Hà thời kết ốc vân phong hạ,
汲澗烹茶枕石眠. Cấp giản phanh trà chẩm thạch miên.
Chú thích :
全(tuyền, âm nữa là toàn)
Côn Sơn:(theo
Wikipedia): Một ngọn núi ở xã Chí Ngại, huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương (Bắc
Việt), trên núi có động Thanh Hư, dưới có cầu Thấu Ngọc, đều là thắng cảnh
(theo sách Quảng Dư Chí). Đời Trần, Trúc Lâm thiền sư dựng am ở đây, và trạng
nguyên Lý Đạo Tái (tức sư Huyền Quang) sau khi từ chức trở về nhập thiền và trụ
trì chùa Ân Tứ ở núi này. Triều Trần, quan Tư đồ Trần Nguyên Đán, ông ngoại của
Nguyễn Trãi, thường ngâm thơ uống rượu ở núi Côn Sơn sau khi từ chức vì can
gián Hồ Quý Ly chuyên quyền mà không được. Tác giả từng thừa hưởng cơ ngơi của
ngoại tổ.全(tuyền, âm nữa là toàn)
Dịch nghĩa :
Sau loạn về Côn Sơn cảm tác
1. Thời gian xa quê hương vừa đúng mười năm
2. Nay trở về, tùng cúc một nửa đã tiêu sơ
3. Đã có lời hẹn với rừng suối mà sao nỡ phụ
4. Trong cát bụi cúi đầu tự thương mình
5. Vừa qua làng, tưởng như giấc chiêm bao
6. Chiến tranh chưa dứt, may mắn được toàn
thân
7. Biết đến bao giờ mới được làm nhà dưới núi
mây
8. (để) Múc nước suối nấu trà, gối lên đá mà
ngủ.
Dịch thơ :
Sau loạn về Côn Sơn cảm tác
Mười năm phiêu giạt kiếp long đong
Trở lại, cúc tùng úa héo bông
Đã hẹn suối rừng sao nỡ phụ
Thương mình cát bụi cúi đầu trông
Binh đao chưa dứt may còn sống
Làng cũ vừa qua tưởng mộng xong
Ước muốn dựng nhà mây phủ núi
Nấu trà, gối đá, ngủ bên sông.
Nguyễn Cang
No comments:
Post a Comment