BÓ HOA TÀN CHỢ CHIỀU
Anh đẩy
chiếc xe xích lô, đạp thay một người đồng cảnh ngộ, ra tù trước anh vài
tháng, chân anh ta yếu cong lại vì chỗ ghép sau lần ngã quỵ xuống hố sâu ngày
đi làm lao động trong tù, vì không còn sức đâu mà đạp nổi thay vì chịu mất tiền
trả lại cho đám chủ cho mướn ở Bảy Hiền, vào dưới gốc cây lớn nghỉ mệt, chiếc xe mà nhờ
nó anh còn có được chút miếng ăn, chút nước uống đủ sống hơn mấy tháng nay lang
thang đầu đường xó chợ, từ những ngày được thả ra sau mấy năm tù, sau ngày miền Nam thua cuộc. Anh kéo cái nón vải cũ, rách vài lổ, bạc màu, không
lớn lắm, đủ che được nhúm tóc lưa thưa khét mùi nắng còn sót lại xuống, mồ hôi
xuống theo, mặn đắng.
*
Ngồi trong lòng xe
nhìn vào phía bên chợ, chợ giờ này vắng người đi, nắng sắp ngã màu về chiều, cô
con gái bán hoa, ngay ngõ đường ra đầu chợ, anh đã thấy nhiều lần khi chở khách
đến đây, tay lật tới lật lui hết bó hoa này tới bó hoa kia, hoa còn màu, tuy có
vẻ rũ đôi chút nhưng không thấy người mua, cô ngồi nhìn trời xuống thấp nắng
chiều thở dài mệt mỏi, không khác gì hơn anh cũng như cô ta, cũng thở dài mỏi mệt,
đường về đêm nay không biết đường của ai dài hơn ai, chắc con đường nào cũng
não nuột ngõ sâu xót xa hun hút.
*
Chiều nay, cũng buổi
tàn chợ chiều, có chút tiền dư, chắc cũng đủ trả tiền cho một bó hoa chợ chiều,
hơn là mua vào buổi sáng, anh nghĩ vậy, trên đường về trả xe, chia tiền đồng
mày đồng tao rồi nghỉ sớm vì cảm thấy không khỏe. Ghé ngang qua mua bó hoa, hoa
nào cũng được, để sáng mai, nghỉ một buổi, vào nghĩa trang thăm mộ thằng bạn
thân, thằng lính Dù, không cha không mẹ, giờ thứ hai mươi lăm năm đó, nhất định
chết chứ không chịu bó tay, ngày mai ngày giỗ của nó, ngày giỗ chỉ có bia mộ, bó
hoa của chợ tàn chiều, hai cái tách bể rượu đế và ba cây nhang ẩm ướt rẽ tiền
không hương thơm.
*
Chưa biết và ngại
cũng chưa dám hỏi giá, anh nhìn qua nhìn lại, nhìn trước nhìn sau, cô con gái
bán hoa, khá đẹp, nhưng nét mặt xem ra thoáng một chút u buồn, tóc dài đen huyền
như màu mắt, áo bà ba xanh thiên thanh, áo cũ nhưng còn nét người xưa, người của
ngày cũ, ngày thành phố chưa mất tên, chừng trên hai mươi. Thấy anh chần chừ, cô
nhìn lên, lên tiếng hỏi, anh thật tình nói, cô nhoẻn miệng cười, lựa cho anh bó
hoa còn tươi nhất trong số những bó còn lại khác, héo rũ chờ bỏ quên đâu đó,
không lấy tiền. Anh ngồi xuống, cám ơn, chợ thưa người, hai người hỏi nhau qua
lại làm quen, vài ba anh bộ đội gầy guộc, khệ nệ rau củ trên tay, đi ngang qua
nhìn đăm đăm, những con mắt cú vọ.
*
Cô, đứa con gái duy
nhất của một người sĩ quan Sư Đoàn 5 Bộ Binh, ông chết trận, học tới nửa năm lớp
12, không một lời mẹ ra đi không thấy về, bỏ lại ở với ngoại mấy năm nay, bị đuổi
ra khỏi nhà ở cư xá Bắc Hải, hai bà cháu dắt díu nhau về sống với bà dì, tu tại
gia dưới miệt Cây Da Xà, Phú Lâm, cô bỏ học, vào đời, tập buôn tập bán, nuôi bà
nuôi thân, bữa cơm bữa cháo. Câu chuyện có vậy, rồi họ quen nhau, chiều nào anh
cũng đến, anh phụ dẹp hàng, đạp xe đưa cô con gái về nhà, đèn đêm chán chường
vàng vỏ, đường xa nhưng trên đường trở về Hòa Hưng, anh thấy con đường bỗng
dưng vui với anh.
*
Những ngày sau đó, đường
đi về, trên chiếc xích lô của anh, lúc nào cũng thấy có chở một người khách, người
khách đó là một người con gái và những bó hoa tươi đủ màu rực rỡ ra chợ sớm và
không về muộn như trước và cũng từ đó, hoa đua nhau tươi dù tàn chợ chiều,
không còn ủ dột héo hắt buồn như xưa.
Thuyên Huy
Kể chuyện một người quen
No comments:
Post a Comment