Chào Em, Sài Gòn 40!
Cuối cùng thì tôi cũng về cái ổ của mình. Nằm thẳng cẳng, hai tay đan
trên ngực, mắt nhắm nghiền, tôi giống hệt như những người được Chúa gọi về. Chỉ
có khác đôi điều là còn thở phì phò và trái tim còn đập lổn nhổn khi trồi khi sụt.
Ba tuần lễ ở Sàigon để thăm lại người mẹ ra đi năm ngoái, tôi như con thú hoang
đi lạc. Mọi thứ đều lạ lẫm, trễ tràng. Sàigon thật sự không còn của riêng tôi.
Đứng thật lâu ở cửa Tây chợ Bến Thành, ngay tiệm vàng Nguyễn Thế Bài
trước 75, tôi không hiểu mình muốn tìm gì, gặp ai trong lúc này. Con đường Lê
Thánh Tôn ngày xưa đi học bằng xe đạp đôi lần dừng lại vì xe bị tuột sên, có ít
nhất vài anh con trai tới sửa dùm. Bây giờ, đứng đây cả buổi, nhìn ngó tứ tung,
chẳng có ma nào ngó tới tôi. Buồn tình, tôi đi lang thang. Đi bộ lòng vòng
ngang kem Bạch Đằng, tôi ngán ngẫm chẳng thèm vào. À, nhà sách Khai Trí cũ đây
rồi. Vô chút. Hình bóng cũ nào còn đây, sách vở ích gì cho buổi ấy? Tôi mua vài
quyển sách dạy nhạc, Tự học Tây Ban Cầm với ước mong dợt lại bài Thu Ca ngày
nào, bài dư âm kỷ niệm ngày hai đứa mới quen nhau, bài Thuyền và Biển mà mấy
đứa em già chế lại hát như thế này: “Nếu phải sống xa em, anh chỉ còn bão tố.
Nếu phải sống bên em, anh chỉ còn… cái khố.”
Bùng binh Sàigon ngày nào có tượng đài Trần Nguyên Hãn oai phong, tượng
nữ sinh Quách thị Trang bằng đá trắng… nay đã mất tăm, mất tiêu. Xe cộ thật
nhiều, ồ ạt, ào ào khiến tôi chóng mặt.
Sàigòn bây giờ đầy dẫy, ngập tràn nhà cao tầng không khác gì các đô thị
văn minh Âu Mỹ. Sàigon có Bicotex Trung tâm tài chính, mà dân Saigon gọi là bà
đầm bưng mâm xôi, Saigon có Center Tower 72 lầu, Saigon có đường hầm bắc qua
sông Thủ Thiêm. Bến đò Thủ Thiêm bên bến sông Bạch Đằng năm xưa chạy xập xình,
ành ạch sóng nước cả ngày cả đêm nay đã không còn. Con đò Thủ Thiêm đã lùi vào
dĩ vãng! Trong trí nhớ người dân Sàigon vẫn còn câu hát: “Bắp non đem nướng lửa
lò. Đố ai ve được con đò Thủ Thiêm”. “Con đò” Thủ Thiêm tức là cô lái đò trẻ
tuổi xinh đẹp chèo đò đưa khách sang sông. Tôi thích quá chừng chữ “ve” này, mà
chữ “cua” hay chữ “dê” không tài nào sánh kịp!
Sàigon có cầu vượt, có xa lộ Đông Tây, có siêu thị lớn nhỏ sang trọng
không thua gì ở Mỹ. Sàigon có tất cả, nhưng Saigon không có nụ cười.
Sàigon không có nụ cười? Các bạn có cho rằng tôi nói quá sự thật không?
Một lần nữa, tôi xin xác định: Saigon không có nụ cười. Trong công việc hàng
ngày của tôi, tôi cười với khách hàng hàng trăm lần, nói hai chữ “cám ơn” hàng
ngàn lần. Saigon không có được chuyện này.
Hàng ngàn chiếc xe gắn máy đổ xô ra đường mỗi giờ, mỗi ngày, mọi người
chen lấn nhau, tranh giành nhau từng centimet đường, mặt mày hằm hè như sắp sửa
gây gổ, chửi mắng nhau và mặt lạnh như… tiền Việt Nam. Vào cơ quan chính quyền,
quý vị sẽ thấy được sắc mặt này: họ nhìn mình ghẻ lạnh, soi mói coi mình thuộc
tầng lớp nào trong xã hội, họ nhìn qua cách ăn mặc để đoán xem mình có tiền
nhiều hay ít… ôi cái nhìn xa lạ, dửng dưng, không có một chút tình cảm con
người nào hết. Sao kỳ vậy cà? Tôi tự hỏi mình. Biết hỏi ai bi giờ?
Saigon có những bộ trang phục đắt tiền, những chiếc xe hơi bạc triệu,
những biệt thự sang trọng với phòng master bedroom dát vàng ròng bốn số chín,
nhưng Saigon không có được tình yêu thương. Saigon vắng bóng lòng nhân ái và
chết tiệt sự bao dung.
Những ngày cận kề Christmas, Saigon treo đèn kết hoa cùng khắp những con
đường lớn. Những công trình xây dựng còn dang dở khắp nơi gây ra sự kẹt xe dữ
dội vào những giờ cao điểm. Dân Saigon ăn nhậu tối ngày, từ sáng sớm cho tới
giữa khuya. Quán nhậu san sát, từ bò dê cao cấp cho đến rắn mối thằn lằn. Hình
như mọi người đang lâm vào cảnh mê hồn trận cứ ăn nhậu thả cửa chừng nào chết
hẳn hay. Tôi có những đêm Saigon mất ngủ triền miên vì tiếng xe gắn máy ầm ầm
trong từng hang cùng ngõ hẹp. Bốn năm giờ sáng lại nghe rội rã tiếng rao hàng:
“Bánh mì nóng đây, bánh mì nóng đây”. Saigon lúc nào cũng hực hở lửa nóng, rít
rịt tay chân, chỉ nhờ mong ngọn gió mát bất chợt.
Tuổi trẻ Saigon bây giờ cao hơn, đẹp hơn, sang trọng hơn. Con gái ra
đường không ai biết đẹp hay xấu, cao hay thấp, da trắng mịn màng hay đen thui
rổ chằng chịt, vì họ trùm kín mít, chỉ chừa hai con mắt vẽ chỉ đen thui, lạnh
lùng. Ai cũng chen lấn, vội vã, chụp giựt. Và hoàn toàn không có một nụ cười
nào hết. Ở Saigon ba tuần, tôi không biết mình cười được bao nhiêu lần, chỉ
thấy lòng trĩu nặng sầu thương.
Đã nhiều lần tôi thấy được những người già như tôi đã về hưu ngồi trong
nhà thu lu bất động. Nếu không bận rộn được làm ô-sin không công cho con cháu
thì họ cứ ngồi trước bực cửa nhìn ra ngoài đường. Họ ngồi đó, buồn, bất động và
héo tàn.
Central Tower lộng lẫy sửa soạn chào mừng năm mới 2015, sẵn sàng giơ cao
dao sắc chém ngọt khách hàng. Ly kem bạc hà chỉ có hai viên kem tròn vo lớn hơn
cái trứng cút chút xíu, trả 11 dollars cho tui. Trời ơi giá cả hơn cả bên Mỹ.
Nhưng lo gì. Đại gia thừa tiền lắm bạc, “bi nhiêu bi!”
Saigon cũng có những buffet đắt tiền dành cho nhà giàu mới mở mắt sau
này như ở Hoàng Yến, Newworld, nhất là ở nhà hàng năm sao Newworld này, ăn trưa
26 dollars và ăn tối 42 dollars trong khi người lao động buôn gánh bán bưng chỉ
mong kiếm được 2 dollars/ngày (42.000 đồng Việt Nam). Saigon ơi, nhức nhối lòng
tôi.
Mở mắt chào đời ở Saigon, sống và thở với Saigon qua bao nhiêu thăng
trầm của đất nước, của thời cuộc, tôi vẫn ôm Saigon vào trong lồng ngực tưởng
như lúc nào cũng son trẻ của mình. Xa Saigon 40 năm, Saigon đã ngủ vùi 40 năm,
Saigon đã mất đi vẻ thơ mộng, lãng mạn, đã mất đi hoàn toàn văn hóa phương Nam,
để trở thành thứ lai căng chú kiết, Tây chẳng ra Tây, Tàu chẳng ra Tàu. Saigon
bây giờ vẫn đang còn một triệu ba trăm ngàn người nghèo khổ đói khát lầm than.
Có những cái chết vội vàng non yểu, trăm thứ bệnh lạ do thực phẩm độc hại mang
đến, Saigon có trăm ngàn chuyện giả từ lông mi giả đến tôm khô, bánh tráng, gạo
lúa ăn uống hàng ngày.
Bên cạnh những building cao vòi vọi, những nhà hàng sang trọng, những
resort năm sao, quý bạn đọc sẽ còn thấy được những trường học xuống cấp thê
thảm, những bệnh viện ghẻ lở hoang phế hàng trăm năm không sửa sang. Quý bạn
đọc hãy ghé mắt vào bệnh viện T.C ở Saigon để thấy bệnh nhân nằm la liệt từ
hành lang cho đến trước cửa nhà vệ sinh, nằm luôn cả dưới gầm giường. Y tế quả
là quá tải và giáo dục đi đoong. Chúng tôi đến thăm đứa cháu họ tại phòng vô
trùng của Trung tâm huyết học mà sững sờ: thằng nhỏ chuẩn bị trình luận án tốt
nghiệp cao học kinh tế, lại được phát hiện bị ung thư máu. Tôi phát khóc khi
nhìn bốn thanh niên trẻ không quá 25, mặt mũi sáng láng khôi ngô với những cái
đầu trọc lóc vì vừa trải qua mấy đợt Chemo. Những khuôn mặt trắng bệt đang cần
vô máu, mà xác suất sống còn chỉ có từ 20-25% đã làm tôi đau lòng, không biết
phải nói gì để an ủi các cháu. Không ai trả lời được câu hỏi tại sao trong khi
tiền đóng cho bệnh viện cao ngất ngưỡng được tính bằng hàng chục ngàn dollars,
cha mẹ các cháu phải cầm cố nhà cửa, ruộng vườn…
Làm sao ngoảnh mặt quay lưng với cảnh đời trái ngược ở Saigon: bên cạnh
cuộc sống xa hoa dư thừa phủ phê của kẻ có quyền lực, vẫn còn hằng hà sa số
cuộc đời của những con người Việt Nam bần cùng đói khát kiếm ăn từng bữa toát
mồ hôi, còn những mồ hoang mả lạnh, còn bao nhiêu cái chết tức tưởi, âm thầm…
những người muôn năm cũ hồn ở đâu bây giờ? (Vũ Đình Liên-Ông Đồ). Người lính cũ
VNCH, người thương phế binh của chế độ cũ vẫn còn sống vất vưởng, lê la đầu
đường xó chợ mà sự giúp hàng năm của đồng bào hải ngoại vẫn không thấm thía vào
đâu! Chương trình “Cám ơn Anh” hàng năm ở California với số thu lên đến bảy tám
trăm ngàn dollars vẫn còn quá ít so với nỗi đau quá lớn, những thương tật trùng
điệp của hàng chục ngàn chiến binh sau 75. Chúng ta đời đời chịu ơn họ, cái ơn
sâu không bao giờ trả nổi…
Saigon thân yêu của tôi ơi. Em đã ngoài 40 từ 1975, tù dạo người Saigon
ken chân vội vã chen lấn xuống tàu bạt mạng thừa sống thiếu chết vượt trùng
dương tìm đường trốn chạy, biết bao người đã chìm sâu đáy nước, biết bao nhiêu
người lưu lạc phương trời?
Biết nói gì với em hôm nay, Saigon 40? Hôm nay thăm lại Saigon, em chỉ
còn trong tôi hình bóng cũ: Con đường Bà Huyện Thanh Quan những chiều tan học
mát rượi lối đi, vòng xe quay thanh thản nói cười với bạn, tà áo dài trắng quấn
quít mối tình đầu.
“Saigon ơi, tôi đã mất người trong cuộc đời. Saigon ơi, thôi đã hết thời
gian tuyệt vời…” (Saigon ơi vĩnh biệt-Nam Lộc)
Tôi vẫn còn hoài hình ảnh Saigon tráng lệ, tươi đẹp trong trái tim già
nua khô héo của mình. Và Saigon ơi, tôi còn mãi Saigon xưa trong trí nhớ.
II.
Tôi trở lại Valley Forge vào những ngày cuối của năm 2014, tôi nghe lòng
giá buốt với cái lạnh 6 độ F về đêm và những tai ương nổ ra từ khắp thế giới
trong khi năm 2015 từng bước đến gần. Hai cảnh sát viên New York bị kẻ gian sát
hại ngày 20/12 là vết thương lớn cho nhân dân Mỹ, đặc biệt là cộng đồng New
York. Sự sát hại đó có lẽ bắt nguồn từ sự phân biệt chủng tộc âm ỉ, dai dẳng
sau khi người thanh niên Michael Brown ngả xuống từ viên đạn của người cảnh sát
da trắng trong tháng 8/2014. Và chỉ một tuần sau 28/12, Air Asia của Malaysia
mang biển số 8501 lại bị rớt ở đáy biển Java mang theo 162 hành khách và phi
hành đoàn, trong khi vừa cất cánh từ Jakarta (Indonesia) đi Singapore được 45
phút…
Dù vậy, ở Times Square New York, trái cầu mà cả thế giới dõi mắt mong
chờ count down như một thông lệ chào mừng năm mới, với hy vọng sẽ tốt đẹp hơn
năm cũ, đã qui tụ hàng trăm ngàn người trẻ tuổi bất chấp cái lạnh giá mùa Đông.
Ở quanh vùng chúng tôi cư ngụ, Valley Forge Casino đã chuẩn bị hàng trăm chai
Champagne sẳn sàng mở nnắp để đón khách. Liệu 2015 có khá hơn chăng?Ai mà biết
được?
Tôi đã não lòng với đồng hương của tôi ở Saigon Việt Nam, tức Saigon
lớn. Còn Saigon nhỏ? Khi nghĩ đến Little Saigon là tôi có chút vui. Sao kỳ vậy
cà? Saigon nhỏ hình thành khắp nơi trên thế giới, nơi có người Việt Nam sinh
sống và thành lập cộng đồng. Phải chăng người Việt Nam tị nạn khắp nơi trên thế
giới muốn tìm lại những gì đã mất? Vì Saigon lớn không còn của mình nữa, mà là
của họ, của người chủ mới!
Những lần đến Little Saigon ở Cali, tôi tìm lại được hình ảnh quá khứ,
rất Việt Nam. Hình ảnh chiếc áo bà ba, vành nón lá, tà áo dài thanh tú ngày xưa
đã không còn thấy ở Saigon lớn, lại vẫn ung dung hãnh diện khoe khoang ở Saigon
nhỏ, đặc biệt tôi tìm thấy được con người Saigon xưa với đặc trưng văn hóa
Saigon và tôi có được từ họ, những nụ cười thân ái.
Làm sao nói hết được những gian khổ, nhục nhằn của người Việt Nam lưu
lạc nơi xứ người từ 40 năm qua? Họ đã từ bỏ hết những gì có được trong tay để
làm lại từ đầu bằng bất cứ công việc gì, vị trí nào để mưu sinh nuôi sống gia
đình, gầy dựng cuộc sống mới. Biết bao mồ hôi nước mắt đã tuôn đổ cho 40 năm
lưu vong? Hai ba giờ sáng phải trở dậy đáp xe buýt đến chỗ làm với đồng lương
rẻ mạt, phải sinh hoạt trong những điều kiện eo hẹp, phải tiết kiệm từng đồng
bạc kiếm được, và cũng không thiếu những ê chề, tủi nhục trong quãng đường dài
nơi xứ người. Nhưng người Việt Nam với bản tính chịu khó, cần cù, chịu đựng
gian khổ để gầy dựng tương lai cho thế hệ thứ hai.
Sau 40 năm ròng, lớp người thế hệ thứ nhất đã già rồi, một số người đã
ngàn đời yên nghỉ, để lớp trẻ đầy đủ năng lực, trưởng thành vươn lên nơi quê
hương thư hai này. Họ có mặt ở các ngành nghề với vai trò lãnh đạo và thật sự
bước vào chính trường của Mỹ như Janet, Trí, Andrew… ở Little Saigon Nam Cali,
như Nguyễn Xuân Hùng ở Texas hay Tâm Nguyễn ở San Jose… Công việc của họ hãy
còn ở phía trước, trong đó có dự định đề nghị Thượng Viện Mỹ can thiệp cho
người lính cũ VNCH, những thương phế binh sống vất vưởng ở quê nhà được định cư
sang Mỹ, sang Uc để bù đắp phần nào thiệt thòi của họ. Chúng ta hãy cầu nguyện
cho mộng ước này thành sự thật!
Người Saigon sống dễ dãi, chan hòa tình cảm với mọi người, với bà con
hàng xóm láng giềng, với đồng hương đồng khói. Người viết cứ tự hỏi mình hoài:
Ở Cali có nhiều hội đoàn, như Hội Nhớ Huế, Quảng Nam-Đà Nẵng, Bạc Liêu, Gò
Công… mà sao không có Hội Saigon? Có thể Saigon là điểm hẹn, điểm đến của các
miền đất nước chăng? Ở vùng New Jersey, có Saigon Plaza, có chợ Bến Thành… và
cái Logo chợ Bến Thành dùng làm bảng hiệu cho khắp nơi có Saigon nhỏ, tức
Little Saigon. Đây là niềm hãnh diện chung cho người Việt Nam, cho Saigon, cho
người Saigon, cho nên 40 năm qua, tâm tình ấy vẫn đầy thương, đầy nhớ.
Bây giờ ở Little Saigon Nam Cali chắc đang có những lo toan hạnh phúc?
Nào là chuẩn bị Hội Tết hàng năm, cuộc diễn hành ở phố Bolsa, cuộc thi nấu bánh
chưng ở Phước Lộc Thọ, thi hoa hậu áo dài truyền thống… để đón mừng năm mới Ất
Mùi 2015. Tết Việt Nam vẫn còn mãi trong lòng người Việt Nam, người Saigon!
Những chuẩn bị rậm rịch, rộn ràng của mọi người từ đầu tháng Chạp. Các
bà mẹ sẽ lui cui nấu nướng sớm chiều cho ngày 30 Tết cúng rước ông bà, tổ tiên,
chào đón Giao thừa. Ngoài chợ lao xao mua sắm đồ ăn thức uống, bánh trái rượu
bia và nhất là hoa Tết. Trời ơi làm sao nói hết cái cảm giác vui sướng khi đi
dạo chợ hoa tìm mua những cành mai đẹp nhất? Người bán người mua lao xao nói
cười, chợ ngày không đủ ngày giờ, còn có chợ đêm nữa chứ! Về đêm Cali mát rượi,
đi chợ đêm vừa đi vừa ăn bắp nướng thoa mỡ hành thì hạnh phúc biết bao?
Ngày Tết đến rồi, những chiếc áo dài được phơi phóng, ủi là cho thật
phẳng phiu để đem ra chưng diện với mọi người. Áo gấm chữ thọ dành cho các ông,
áo gấm đủ màu, đủ các loại hoa Mai lan cúc trúc dành cho các bà và các cô gái
trẻ. Ai cũng mặc áo dài, từ trẻ nít cho đến cụ già, thậm chí các dân cử Mỹ lẫn
Việt trên truyền hình chúc Tết đồng hương cũng diện áo dài. Áo dài được mùa.
Người viết cảm thấy thật vui, thật gần gũi với họ. Ai cũng trang trọng chúc Tết
nhau, nói cười thật vui như… Tết.
Người Việt Nam ở Little Saigon nói cười với nhau trong chợ, trên xe đò,
ngoài bãi biển, trên xe buýt, trong buổi coi văn nghệ… dù họ chửa quen nhau,
quen nhau đôi lần, gặp nhau đôi bận, họ cũng sẳn sàng chia xẻ tâm tình, mọi
hoàn cảnh được phơi bày để hỏi ý kiến, thật hoàn toàn khác với những khuôn mặt
“chằm vằm” của người Saigon ở Việt Nam.
Xin lỗi bạn đọc thật nhiều vì tôi cứ nhắc hoài những hình bóng ngày xưa.
Quả thật quãng đường 40 năm của người Việt Nam với những kỷ niệm đã cũ, rất cũ,
đã là của hôm qua. Và 40 năm lưu vong tị nạn nơi xứ người, cũng tưởng chừng như
mới hôm qua. Thời gian như bóng câu qua cửa sổ. Rồi tất cả sẽ qua, sẽ qua, sẽ
là của quá khứ rộn ràng trong lòng mỗi người dân Việt.
Dù thế giới hiện giờ chưa được bình an dù chưa hoàn toàn hạnh phúc,
nhưng có lẽ nào ta lại hờ hững với mùa xuân đang từng bước đến gần? Ở miền Đông
lạnh giá mù sương này, tôi chỉ ao ước có một nhày nào đó được hưởng sự nồng ấm
tình người, tình đất ở Cali, để thấy mình trẻ lại trong ngày Tết truyền thống,
với văn hóa Saigon qua tiếng pháo mừng Xuân.
Song Lam
304Đen – llttm - tvvn
No comments:
Post a Comment