Hồng vàng tợ bữa kia em có thấy
Nước xuôi dòng là cổ độ nhìn theo
(Bùi Giáng)
Con tàu chầm chậm chạy ra phía
cửa biển. Không gian mờ đục trong làn hơi nước che khuất chân trời. Gió bán đảo
vần xoay, phần phật tiếng cờ. Trên đỉnh chiến hạm, ngọn radar uể oải từng vòng
quay tiếc rẻ mấy ngày nghĩ bến rộn rã bóng sắc thành phố cuối năm.
Tiếng còi tan nhiệm sở vận
chuyển vang lên từ lâu mà hắn vẫn đứng lơ đãng trên bong tàu nhìn quanh bờ
vịnh. Làng Cùi dưới chân đèo Hải Vân dập vùi sau bờ cát xa, mong manh con sóng
xô bờ mặn xát hồn người. Phật Ðài cao gần Ngã-Ba-Ði-Huế ẩn hiện sau hàng cây
chắn gió đan thành vệt xanh thẫm trong bóng hoàng hôn. Phật ngồi quay lưng về
biển có lẽ không thấy được những bóng đời u uất bên kia bờ vịnh im lìm.
Bãi dương cuối thành phố ngăn
tầm mắt nhìn lối về Thương Cảng. Con đường dọc bờ sông xanh dáng phượng rạng rỡ
màu mây bàng bạc thu phân. Cũng hàng cây soi bóng nước đã trổ hoa rực đỏ tháng
bãi trường rộn ràng ước hẹn. Bến nước Hà Thân trong xanh, bẽn lẽn chuyến đò
ngang có bầy con gái học trò chúm chím môi hồng. Tiệm sách bên đường, quán cà
phê góc phố. Say đắm mắt ai nhìn, cuống quít tà áo cuối tuần bước chân thiếu
nữ. Thành phố tuổi nhỏ quây quần kỷ niệm. Nơi hắn đã lớn lên bỏ đi quay về, vô
tình con sóng. Từ lâu hắn như đứa bé ham hố nhặt nhạnh từng viên sỏi màu lăn
lóc trên đường lòng rộn ràng vui. Thằng bé nhìn chiếc lọ thủy tinh vơi dần từng
hòn bi kỷ niệm sặc sỡ mà lòng thờ ơ chẳng biết. Chiều nay hắn chợt thấy tiếc rẻ
như vừa đánh mất một điều gì thật quý báu. Viên cuội trắng thoáng màu rêu vừa
lăn qua trí nhớ, lãng đãng tiếng buồn sóng vỗ.
Bến nước Hà Thân
Cô bạn cũ thời trung học lập gia
đình hôm nay. Giờ này có lẽ thành phố đã lên đèn. Hắn nghĩ đến tiệc cưới đang
bừng lên trong xiêm y dạ vũ. Có tiếng sóng thở dài bọt bèo bờ đá cũ. Ánh trăng
tan tành trên mặt nước. Mái chèo quấy động con đò đêm lặng lẽ qua sông. Có cánh
chim biển đơn côi bay chao ngang mũi tàu. Con sáo đã sang sông.
Buổi trưa, trước khi về lại
chiến hạm, hắn nhờ người bạn lính mang quà cưới đến nhà. Ðốt thuốc chờ bạn
trong một quán vắng bên sông, hắn bâng khuâng nghĩ về thời mới lớn đầy hoang
vọng. Thời vừa biết yêu huyền hoặc niềm vui dại khờ tưởng mình được yêu.
Lòng không buồn lắm, hắn ngồi
đó, già nua bãi hồn vương vãi nắng chiều. Chuyến phà qua sông chợt lênh đênh
như nỗi hoang mang về một mối tình đầu. Nghi vấn choàng đến phiền hà. Nỗi hạnh
phúc được yêu, choáng ngợp hóa thân, khiến hắn không có thì giờ hỏi han lòng
mình. Chiếc áo len màu rêu gối đầu đêm cuối năm làm báo, váng vất tiếng hát du
ca, thơm hương rất lạ. Hạnh phúc được mời rao chia đều cho lũ bạn năm bảy đứa
trong gian phòng bê bết giấy mực. Bầy văn thi sĩ lớn ồn ào về mỗi nàng thơ của
mình để rồi mê mệt ngủ vùi chẳng cần chi chút mơ mộng dỗ dành. Còn lại hắn chới
với trong thảng thốt hạnh phúc. Chiếc áo len nồng ấm như vòng tay ôm, rạo rực
giấc mơ lạ lùng cơn xúc động. Trong giấc mơ loáng thoáng buổi chiều tan học,
ngập ngừng chuyến phà qua sông, và hàng phượng xanh rũ bóng sân trường. Chân
sáo diễm. Môi hồng. Mắt đẹp thùy dương, trâm anh hoa trắng giáo đường. Má lúm
đồng tiền ngát mùi cam quít. Tóc ngắn thanh xuân. Giọt lệ của đá. Mái tóc thề
dài suông như mây, thẳng tắp hàng cây rợp mát đường Thống Nhất. Chân dung tình
yêu mơ hồ trừu tượng với nhiều mắt môi dáng tóc và mộng mị là nền đã làm hắn
tru trơ thui chột giữa những mối tình đầu.
Gần đây trong dịp chiến hạm vào
nghĩ bến Nha Trang, hắn tình cờ gặp lại cô giáo dạy Pháp văn mấy năm đầu trung
học. Trong lúc người dì họ xa đang lúng túng tìm lời giới thiệu với cô giáo
đồng nghiệp về người đàn ông lạ mặt đường đột đến trường tìm thăm thì hắn đã
thân mật lên tiếng chào hỏi. Cô Kim chăm chú nhìn hắn hồi lâu rồi bật gọi tên
hắn mừng rỡ.
-Cái nón hải quân vàng chói quá
làm cô cứ ngờ ngợ.
Hắn cười.
-Gần mười năm rồi, thưa cô. Vậy
mà cô vẫn đẹp như xưa.
Ðôi mắt cô đẹp trong sáng. Vết
sẹo nhỏ cuối chân mày như một nét duyên. Cô Kim tinh quái nhìn hai người, lắc
đầu.
-Cô Ty coi chừng miệng mồm mấy
ông lính này. Nhất là ông cháu của cô đó. Ai đời mới mười ba mười bốn tuổi chớ
mấy mà sáng nào cũng ôm cặp ngồi bên đường chờ cô rồi lẽo đẽo đi theo tới
trường.
Dì Ty liếc nhìn hắn, cười cợt,
đuôi mắt dài kín đáo nét điểm trang.
-Chắc là mối tình đầu của cháu
phải không?
-Tình đầu là để nhớ về để ray
rứt… mà cháu thì ray rứt triền miên nên chẳng biết đâu mà nói. Tình cuối mới
đáng kể phải không dì?
Rồi hắn nửa đùa nửa thật phân
bua với cô giáo cũ.
-Em đang đi tìm tình cuối đó cô!
Phải chi bà dì trẻ đẹp này có liên hệ bà con… xa thêm chút nữa là em nhào vô yêu
liền. Còn về mối tình đầu thì… dạo đó hơn một nửa trường, hễ ai là đàn ông con
trai thì cũng yêu cô ráo trọi. Em nhỏ con nhẹ kí đâu có dám. Mỗi sáng em ngồi
trước nhà là để chờ thằng Chạy, cháu họ của cô ở dưới quê lên trọ học, cùng đi
tới trường. Cũng nhờ cô tưởng… bở nên hai đứa mới được cô dẫn đi Kim Châu coi
ciné.
Cô Kim điểm mặt hắn.
-Thôi bớt xạo đi cho cô nhờ. Cô
Ty nhớ đề phòng ông cháu này cho kỹ nghe!
Năm hắn học đệ tứ, cô Kim lập
gia đình rồi theo chồng đổi vào Nha Trang. Bầy học trò con trai thất tình, cúp
cua giờ Việt Văn thầy Ðồng kéo nhau đi ăn thịt bò khô cạnh rạp Lido. Hắn và
thằng Chạy luôn luôn có chuyện thâm cung bí sử về cô Kim để được mời. Cả bọn
nóng ruột ngồi chờ thằng Chạy nhẩn nha húp chén nước mắm cay, uống cạn chai xá
xị rồi mới hắng giọng kể câu chuyện bí mật nhất về cô. Hắn ngồi gật gù xác
nhận, thỉnh thoảng nêm chút mắm muối cho câu chuyện thêm đậm đà.
Phải mất hết mấy buổi sáng thằng
Chạy mới thuyết phục được hắn. Thế mà buổi tối sau khi Me hắn cho phép đến ở
lại học bài với thằng Chạy, hắn lại ngại ngần không muốn mạo hiểm làm chuyện
tày trời. Nhất là lúc thằng Chạy thú thật với hắn những chuyện kể nhìn lén cô
đều là chuyện phịa. Thằng Chạy phải năn nỉ mãi hắn mới xiu lòng. Hai đứa nín
thở, mắt mở căng chờ đợi. Tiếng nước dội róc rách lẫn trong tiếng cô hát từng
quãng ngắn bài La Plus Belle Pour Aller Danser mà hắn thường nghe Sylvie Vartan
hát trong chương trình nhạc ngoại quốc yêu cầu làm thân thể hắn nhột nhạt tê
cứng. Khe cửa hở bị che khuất một phần lớn vì tấm khăn tắm treo lơ lửng.
Hai đứa xì xào tranh cãi. Thằng
Chạy một mực miếng trắng hiếm hoi mờ mờ lay động đó là khoảng da thịt địa đàng
chứ không phải màu trắng chiếc khăn. Hắn cũng muốn tin như vậy và cảm thấy như
bị nghẹt thở. Cô Kim, tóc ước sủng, mỏng manh trong chiếc áo ngũ lụa ngắn, đôi
chân trắng hồng thuôn dài bước qua nhà ngang sáng rực ánh đèn. Hai thằng bé
mười bốn tuổi, nuốt ực nước miếng, ngồi nín thở nhìn theo.
Thất tình tập thể mãi cũng chán.
Chán như thầy Ưng Ðồng vẽ cả thái dương hệ lên bảng để giải thích câu văn của
Xuân Diệu. Chiều lên dần dần, tôi càng đi trời càng tối… Biển sóng Tiên Sa, Mỹ
Khê lại trào dâng nổi vui hồn nhiên mới lớn. Chà là Phước Tường không kịp chín,
xanh chát mà vui. Ðứng đó trên đỉnh ngọn núi thấp, nhìn biển Ðông sóng trào lòng
xôn xao giấc mộng viễn du. Vòng quay xe đạp không hề thấm mệt đã đưa hắn và bạn
bè qua đồi bãi xa Ngũ Hành, Cửa Ðại hoặc sâu trong vùng nước lặng Cự Ðề, Thủy
Tú. Không hiểu vì sao, ngồi bên dòng sông lặng lờ hắn chợt cảm thấy buồn. Hắn
nghĩ về tiếng cười của những người đàn bà son phấn và đám lính viễn chinh ngồi
đứng bên đường lúc cả bọn đạp xe qua Liên Chiểu, Nam Ô. Du ca. Nhạc Trịnh. Làm
báo.
Biển sóng Tiên Sa
Mùa hè về nhà ở Huế. Bầy chị em
tôn nữ trước trường Phan thanh Giản. Những mối tình mở ngỏ, chia xẻ với bạn bè
cơn mưa đêm, cánh cửa khép mở lầu cao, nỗi nhớ. Thêm thắt vài chuyến thất tình
có bạn bè ồn ào cưu mang giùm hờn oán. Có một mối tình để riêng. Vời vợi con
dốc nghiêng lối về, giàn bông giấy đong đưa lửa hạ. Hắn lớn lên.
Cô giáo, học trò say sưa nói kể
chuyện bạn cũ trường xưa quên cả thời gian. Cô Kim nhìn đồng hồ lúc tiếng
chuông báo giờ tan chơi cũng vừa réo vang.
-Thôi để cô vào lớp kẻo học trò
lại mừng hụt. Có dịp ghé lại thăm cô.
Hắn xúc động nhìn theo dáng cô
giáo cũ khuất sau lớp học cuối dãy hành lang. Bóng khoảng đời mười năm vụt qua
trong ý nghĩ về một thơ ấu đã qua, những mất mát tìm thấy, lớn lên già nua, lựa
chọn bức bách, bên này bên kia… cho dù se lòng vẫn hoài hoài ở đó thiết tha như
kỷ niệm.
Hắn ngỏ lời hẹn đón dì Ty sau giờ
tan trường. Cô giáo trẻ e lệ, cắn môi, nhìn hắn gật nhẹ đầu. Dì Ty trau chuốt
trong chiếc áo dài lụa thêu, dịu dàng bước chân đi về lớp học. Hắn mừng rỡ bắt
gặp lại niềm thân thiết cũ. Hắn nghĩ tới ngôi nhà cổ kính trong Thành Nội, gần
cửa Ðông Ba, sau Tết Mậu Thân. Cô sinh viên nhỏ nhắn thùy mị, tóc ngang vai đơn
sơ, lặng lẽ dọn dẹp khoảng sân gạch có hòn non bộ trước sân nhà.
-Ðứa mô vô nhà rứa Ty? Tiếng
người cha già mù lòa, ho sù sụ, vẳng ra từ nhà trên.
-Dạ, cháu ngoại bác Thông Tằm ra
Huế làm công tác xã hội tới thăm.
-Giỏi hè! Con Thu mạ mi có
thường không? Ba Mạ mi hay thiệt, dọn vô lại Ðà Nẳng chưa được một năm thì
ngoài ni bị tụi hắn vô phá tuơ hết. Người mà chôn sống người thì không còn chi
mà nói nữa.
Hắn bước vào gian nhà trên kính
cẩn chào người bà con trưởng thượng rồi lặng lẽ ra đứng hút thuốc ở đầu hiên
nhà. Nhìn khuôn mặt xanh xao và đôi mắt quầng sâu của người dì họ trẻ chỉ lớn
hơn vài tuổi, hắn muốn trò chuyện thân mật như những lần gặp trước nhưng sao
quá ngại ngần. Cả một thành phố đổ vỡ tang thương, chết chóc nghẹn ngào. Chỉ
mới hai ngày giúp đỡ dọn dẹp ở khu Tây Lộc mà cảnh đổ nát uất ức kinh hoàng đã
làm hắn buồn muốn khóc. Ðường Mai thúc Loan hoang vắng xác xơ. Chợ Xép bên nhà
tàn tạ vắng cảnh bán mua. Trong nắng chiều, cửa thành Ðông Ba đổ xuống thiểu
não như một thân xác tật nguyền.
Ðã hơn bốn năm, khuôn mặt gầy
xanh của dì Ty và câu nói buồn như tiếng thở dài vẫn đeo đuổi trong trí nhớ
hắn. Người Huế ở đây đày đọa nhau đến chỗ cùng mạt. Dì muốn được đi thật xa, đi
ra khỏi bóng cổ thành âm u đang đè nặng lên đời sống với lề thói khắt khe.
Buổi tối hôm đó, trong ánh sáng
mờ ảo của quán café bên bờ biển, dì Ty đẹp thẹn thùng như cô gái mới lớn. Hai
người ngồi nhắc lại buổi chiều mấy năm trước. Dì Ty gầy xanh khóc đến quầng
thâm vì Huế-của-dì tang thương đã lặng lẽ nhìn từng sợi khói thuốc vấn vương mà
nghe lòng mình cơ hồ tơ động. Nhìn theo bóng người thanh niên đang bước ra khỏi
cửa thành, nàng đã ước ao chấp cánh bay cao. Hắn dìu cô gái bước theo chân
sóng. Ðêm huyền hoặc. Không gian thinh lặng. Bóng cổ thành xa xôi, hoang phế
chìm sâu.
Có tiếng Phúc gọi vọng từ đài
chỉ huy. Hắn bước về phía pháo tháp, mang chiếc ống liên hợp lên tai. Tiếng hát
vọng mênh mông như một nỗi buồn…Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông
nhỏ…
-Thất tình hả!? Nếu có ý định tự
tử thì cho tao biết sớm, tả hạm hay hữu hạm, để tao kịp kéo còi nhiệm sở vớt
người.
-Dễ gì! Ðôi khi cũng nên buồn bã
chút đỉnh để biết mình đang sống.
Phúc cười.
-Ðược lắm! Café sẽ thơm hơn,
nhạc sẽ hay hơn, và nổi-nhớ-từ-dung sẽ dịu dàng hơn.
-Vậy mà tao cứ tưởng mày ngồi
đồng ở quán Lú để chờ ăn cháo. Em bé hát tệ quá. Tao thà ra Duyên Anh ngồi đếm
lông tay, sướng hơn.
-Mẹ. Nghe nói mà phát thèm. Tao
đổi cấp chạy về Sài Gòn cho mày nhớ tóc-thề-áo-tím, thất tình thật sự luôn…
Tiếng cười Phúc tan trong tiếng
hát vắng xa…hồn ta gió cát phù du bay về… Ngọn đèn trên đỉnh Sơn Trà chớp tắt u
hoài. Từng viên sỏi kỷ niệm trở mình lăn lóc trên con dốc thời gian rêu mốc.
Hắn cài vội tấm bảng tên bằng
giấy bìa vừa làm xong lên ngực áo bạn trong lúc Tùng vuốt mái tóc bồng thúc
giục.
-Lẹ lên, bả đang đi tới kìa.
Thằng Tùng sửa mấy sợi tóc rủ
trước trán lần chót, tay ôm chồng sách dày, lấy dáng đi về phía đầu sân bóng
rổ. Cô giáo dạy nữ công từ phía văn phòng đi chậm rãi dọc theo sân bóng đến lớp
dạy ở cuối trường.
-Xin lỗi có phải cô tên là Trâm?
Cô giáo mới còn trẻ, đẹp quí
phái trong chiếc khăn quàng lụa vàng màu nắng mới. Cô quay nhìn gã học trò lạ
mặt, lắc đầu, tia mắt đọng lại trên tấm bảng tên Duy cài vội trên nắp túi áo.
Trước sự im lặng nghiêm trang
của cô giáo trẻ, thằng Tùng lúng túng ngoái nhìn đám bạn đang đứng chờ quanh
cột bóng rổ rồi thu hết can đảm lôi ra tập truyện Vòng Tay Học Trò của NTH.
-Truyện hay lắm, em đem tới cho
cô đọc.
Cô giáo bật cười, đưa tay lấy
tấm bảng tên trên áo thằng Tùng cất vào sổ điểm.
-Truyện ni cô đọc rồi. Em cất đi
mà làm gối đầu giường. Nhớ lấy bảng tên thiệt ra mà đeo nếu không thầy Tâm Giám
Thị bắt gặp phạt cấm túc thì đừng đổ hô cho cô nghe chưa.
Cô quay lại nhóm học trò đang
đứng bối rối.
-Nếu các em kiếm được cho bạn
cái áo len cổ cao nữa thì sẽ giống Duy hơn.
Thằng Tùng hoàn hồn, đứng ngẩn
ngơ nhìn theo cô giáo bước khuất vào lớp học.
Hắn trêu bạn.
-Ê Tùng, mày tỏ tình với cô sao
tướng giống như khi bị kêu lên bảng không thuộc bài vậy.
-Tại bả thơm tho làm tao quỷnh
quá quên hết điều định nói. Mầy ở đó mà nói dốc. Hay lắm thì cỡ gà mắc mưa chớ
không hơn gì tao đâu.
Bầy học trò con trai theo sau
tiếng trống tan chơi trở về lớp học. Hắn làm mặt tỉnh mà trong bụng lo bấn khi
thấy ông Tâm Biệt Ðộng Quân đi ngược chiều. Ông thầy giám thị cao-bồi dừng lại
trước mặt hắn, đốt thuốc, nhẩn nha thở khói. Ông nhìn đôi guốc tam tài hắn đang
mang, lắc đầu làm ra vẽ chán nản rồi bỏ đi không nói một lời, cố gắng dấu nụ
cười nửa miệng. Có tiếng nói cười khúc khích của đám con gái ban A ngồi ở dãy
bàn đầu cạnh cửa ra vào lúc hắn bước qua lớp học. Lòng quay quắt muốn quay nhìn
một lần một giây đôi môi đang nở nụ hồng tươi tắn vậy mà hắn đành tiếc rẻ
ngoảnh nhìn khoảng trời xanh trên nóc hàng phượng ngoài sân.
Thằng Tùng khều vai hắn.
-Người đẹp du ca đang nhìn theo
mầy kìa.
Hắn nghĩ tới buổi hát chiều nay,
tự nhủ lòng, cúi đầu bước nhanh vào lớp. Lớp học cuối năm uể oải giờ Triết học
từ chương tẻ nhạt. Thằng Hoành vuốt tóc, ôm vở đứng dậy. Hắn vừa bị đuổi ra khỏi
lớp vì tội làm ồn. Ông thầy giảng triết học mà gần như đọc nguyên văn từ quyển
sách giáo khoa của một vị linh mục, tái bản hàng chục lần không thêm bớt, đã
giúp hắn bày ra trò chơi mới để chọc thầy và giúp bạn bè qua cơn buồn ngủ. Mỗi
lần thầy bắt đầu một đoạn giảng mới, thằng Hoành lật sách, lên giọng ê a đọc.
-Sách Trần văn Hiển Minh, chương
thứ… đầu bài… trang… dòng…
Ông thầy không dấu được nét hằn
học, quay lưng viết câu hỏi bài luận triết mới lên bảng. Nhanh như một chú sóc,
thằng Tiến rón rén bước đến bên cửa sổ nhảy ra ngoài không một tiếng động. Xóm
nhà lá cuối lớp thèm thuồng nhìn bạn thong dong đút vở túi quần, ra ngồi quán
café.
Hắn cố gắng chống chọi cơn buồn
ngủ. Giọng đọc ông thầy khô nứt, rời rạc về mớ triết học chủng viện, cứng ngắt
và giáo điều, càng làm cho mắt hắn muốn ríu lại. Hắn tiếc rẻ nghĩ đến thầy Trần
Thông dạy Việt Văn hai năm trước. Người học trò của Lê Tuyên khi giảng về Cung
Oán Ngâm Khúc cho đám học trò mười lăm mười sáu đã thao thao bất tuyệt về sự
thăng hoa của tình yêu trong ẩn ức xác thân và đợi chờ chiếc bóng. Bóng trăng
đọng lầu tây sầu ướt giấc viễn mơ. Và đêm trong trùng điệp đêm nên mộng mị cũng
xa vời. Hắn giỏng tai há miệng nuốt từng lời từng chữ lãng đãng cổ thi điển
tích.
Ðầu dãy bàn cuối lớp vẫn trống
trải bóng dáng cao lớn của Hi. Người anh cả đi Võ Bị của hắn tử trận tuần
trước. Lũ trẻ chúng tôi sống lần lữa với tờ giấy hẹn nợ cuối cùng để rồi sẽ phó
mặc cho số phận hay đối đầu với sự lựa chọn đanh đá. Chỉ vài tháng nữa nhiều
đứa sẽ vào lính sớm chuyện chiến chinh, đứa tiếp tục chuyện học hành, đứa quay
bước đi theo những hoài bão riêng. Thôi hãy sống cho hết mùa cuối học trò. Làm
tờ báo học trò cuối cùng. Hát những bài du ca cuối cùng. Uống với nhau những ly
café cuối cùng. Trốn học với nhau thêm vài lần sau cuối. Chờ đợi nhau thêm vài
lần cho trót chuyện thương yêu trên bến phà sớm mai, góc vắng sân trường, quán
chè trong chợ.
Tan buổi học trưa, thằng Tùng
kiếm hắn rủ rê.
-Chiều nay mày muốn cúp hai giờ
sau tới nhà con Xinh ở cư xá Duy Tân với tao không?
Nghĩ tới nụ cười tinh quái của
cô chị, Phượng Sao Mai, hắn lắc đầu từ chối.
-Mầy không nhớ lần bị con Phượng
hù ông già về bất tử, làm bộ tử tế dẫn hai đứa ra trốn sau chuồng gà sao? Ngày
hôm sau gặp con nhỏ ở Hội Việt Mỹ tao chỉ muốn độn thổ.
-Thôi đừng giấu tao nữa! Canh me
người đẹp du ca thì nói đi. Khi nào thì đám da cu của tụi mày xong hát với hò ở
bệnh viện?
Hắn ngồi lên yên sau chiếc
Suzuki của Ðạt, nói lảng.
-Nhớ ghé trường khoảng tám giờ.
Tối nay tụi mình ở lại làm báo, ráng quay ronéo cho xong để đóng tập. Hết tiền
uống café rồi.
Căn phòng nhỏ gần cổng trường
phía văn phòng bề bộn giấy in và dụng cụ làm báo. Một nhóm học trò con trai vừa
kéo ra khỏi phòng, đứng chuyện trò dưới hàng hiên. Trời đã tối. Ðêm tháng chạp
se lạnh. Ánh đèn dọc theo đường Nguyễn Hoàng loáng thoáng sương mù.
Có lẽ thằng Tùng lại không có
tin vui để kể cho bạn bè về buổi hẹn với con Xinh lúc chiều. Nó đang lôi Vân
Hương và mối tình đầu không-suy-tư của nó ra để giải thích về tâm lý con gái.
Năm đệ tứ lúc thằng Tùng theo gia đình ra Ðà Nẳng thì cô bạn học láng giềng Vân
Hương của nó không lâu sau đó cũng rời Quảng Ngãi ra Huế. Hai đứa nhà ở chung
sân, chơi đùa với nhau từ nhỏ. Năm đệ ngũ, từ một lúc nào đó thằng Tùng không
nhớ rõ, không nói không rằng hai đứa trở thành bồ bịch. Từ đó, không hiểu sao,
nó thôi không ra đứng tắm giỡn mưa dưới máng xối đầu hiên nhà. Qua màn mưa, hai
đứa thỉnh thoảng liếc nhìn nhau từ khung cửa sổ. Ðôi mắt con Hương đẹp long
lanh. Nó cảm thấy xao xuyến lạ thường.
Một buổi trưa thằng Tùng lén ra
hè nhà lấm lét đọc truyện chép tay Bảy Ðêm Khoái Lạc bạn nó chuyền cho thì bất
ngờ con Hương sà đến hỏi han. Thằng Tùng quýnh quáng giấu tập truyện sau lưng
trong lúc con Hương tò mò gắng giành cho được. Lúng túng con Hương ngã chồng
lên người. Ðôi môi mềm của con Hương chạm lên miệng nó. Thằng Tùng tê lên như
bị điện giựt. Lúc nó tỉnh ra thì con Hương đã giật được tập truyện chạy biến
vào nhà. Buổi tối hôm đó, thằng Tùng ráng ngồi học bài mà lòng chẳng yên. Nó sợ
con Hương đưa tập truyện cho mẹ thì chỉ còn nước bỏ nhà mà đi. Ðang ngồi lo
lắng thì khuôn mặt con Hương đột nhiên xuất hiện phía ngoài cửa sổ. Con bé với
tay quăng tập truyện xuống mặt bàn rồi im lìm quay mặt bước đi.
Từng ngày qua, con Hương nhìn
thằng Tùng như người không quen biết. Nó bước theo sau con bé đến trường về nhà
như hình với bóng mà chẳng dám mở miệng nói lấy một lời. Nó sợ. Nó khổ sở. Phải
chi con Hương quay lại, mắng nhiếc trách móc để nó có dịp đối thoại phân trần
thì có lẽ lòng nó nhẹ nhàng hơn nhiều. Hai tuần lễ trôi qua, dài thê lương như một
thế kỷ. Một buổi tối, lòng buồn, thằng Tùng đứng lặng lẽ bên hè nhà tìm ngóng
bóng dáng Vân Hương. Con bé từ đâu đó bước khẽ đến trước mặt nó, không nói một
lời, nhón chân hôn thoáng lên môi nó rồi ù té chạy vào nhà. Hắn sửng sờ đê mê,
lòng phiêu diêu hạnh phúc…
Thằng Tùng hút một hơi thuốc
dài, thở khói.
-Kinh nghiệm cho tao biết là khi
một đứa con gái làm mặt tỉnh là lúc em đang nóng lòng chờ đợi để được ngã vào
vòng tay của mình.
Thằng Ðồng châm chọc.
-Ngã vào vòng tay hay cúi xuống
xách guốc Ðakao rượt mình chạy không kịp thở? Nói tóm lại, kết qủa cuộc hành
quân chiều nay là phe địch vô sự tỉnh bơ, còn phe ta thì bị cho leo cây.
Thằng Tùng ậm ừ chống chế lúc
bầy con trai cười vang.
Hàng phượng trong sân trường rủ
lá im lìm trong bóng đêm. Từ sau buổi sinh hoạt du ca ở bệnh viện về, lòng hắn
vẫn bàng hoàng xao xuyến. Bầy trẻ em nạn nhân chiến tranh ngỡ ngàng, lỗi nhịp,
vỗ tay theo tiếng hát của những người bạn mới. Hắn ngồi ôm vỗ về một bé trai
khoảng bốn tuổi bị cụt cả hai chân vì miểng bom. Ðôi nạng gỗ nhỏ bé như món đồ
chơi trái mùa nằm buồn bã trên nền xi măng.
Cô bạn học duyên dáng như một
cánh sen trong chiếc áo len màu xanh rêu. Nàng ngồi lặng lẽ thắp sáng ngọn nến
hồng cắm trên chiếc nạng. Nàng cúi xuống. Nụ cười nàng đụng lên khuôn mặt xanh
xao của đứa bé vừa tìm được niềm vui họa hiếm. Ánh nến vờn lung linh trên môi
hồng, lên vầng trán thanh xuân. Hắn chợt nghe mình cất cao lời hát. Những mái
đầu cúi xuống. Từng đôi mắt nhắm lại để nhìn sâu hơn vào hồn. Cúi xuống cho tắt
nụ cười, cho chút da thịt người trong tan hoang vẫn còn bóng mát che ngang…
Hắn bước chậm rãi về phía bóng
tối cuối dãy hành lang. Có tiếng ai gọi hắn, cấp bách.
-Người đẹp du ca tới kìa!
Bầy con trai đứng yên như tượng
đất dưới mái hiên trường. Nàng lách mình qua cổng khép hờ. Hắn bước vội ra khỏi
bóng tối đi về phía nàng. Họ đứng trước mặt nhau. Chiếc áo len màu rêu trên tay
nàng, trên tay hắn. Cô gái nhìn hắn, môi cắn nụ cười lặng lẽ, bước đi. Chiếc áo
màu rêu chạm ấm lên môi như một nụ hôn. Hắn sửng sờ trông vời theo tà áo trắng
vương vấn lòng đêm.
Phan Thái Yên
Từ trang DDQGHCUC
No comments:
Post a Comment