-Tôi có thể ngồi chung bàn với
chị được không? Quán hôm nay đông quá!
Hắn bưng dĩa cơm chay trong
chiếc đĩa nhựa xanh rẻ tiền khom lưng đứng trước mặt người đàn bà. Người đàn bà
nhẹ nhàng ngước lên, đôi mắt đầy thảng thốt :
-Không được. Tôi đang chờ một
người quen.
Hắn quay lưng bước đi, miệng lầm
rầm cáu kỉnh:
-Ăn chay mà cũng giành chỗ!
Tìm được một chiếc ghế nhựa, hắn
uể oải dích từng hạt cơm đã nguội khô khốc trong dĩa. Cơm chay thập cẩm. Cái
tên hoa mỹ cho phần ăn ít tiền nhất của quán chay bao gồm nhiều cơm nhất có
thể, lèo tèo vài cọng rau xào và vài miếng đậu hủ kho tiêu mặn quéo lưỡi, đóng
vai trò xúc tác tích cực cho hỗn hợp chất bột trộn với vô số nước trà đá miễn
phí, phình lên sau khi trôi tuột qua cuống họng đau rát vào bao tử rỗng tuếch
của hắn.
Quán chay mùa Vu lan lúc nào
cũng đông khách. Hắn phóng tia nhìn lơ đảng khắp dãy bàn ghế nhựa xanh đỏ, ngổn
ngang giấy ăn vương vãi dưới gầm bàn và những đốm nâu của nước tương Tam thái
tử dây trên tấm khăn trải xanh đậm. Tia mắt hắn chợt dừng lại ở khuôn mặt người
đàn bà ngồi góc trong cùng của quán ăn. Một khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt, với
những đường nét bình thường, không xấu nhưng cũng không có gì đặc biệt đủ để
lưu lại trong bộ nhớ người khác sau vài lần gặp. Hắn đã gặp chị ngay từ lần đầu
tiên hắn ghé quán, thông thường bắt đầu từ giữa tháng khi tiền viện trợ từ nhà
đã cạn và khi hắn không còn trông cậy vào bất cứ khoảng thu nhập thất thường
nào, hắn tìm đến quán cơm chay, như mọi thằng sinh viên xa nhà khác.
Đây là tuần thứ hai liên tục hắn
gặp chị. Có nghĩa là hai tuần liên tục hắn cạn sạch tiền ăn và bao tử hắn chịu
đựng một ca trà đá vào buổi sáng và một dĩa cơm chay buổi chiều.
Chị ngồi hơi cúi đầu xuống, mái
tóc giấu trong chiếc cặp vải lưới kiểu nhà quê không giấu được cái gáy trắng
thon thả nổi bật trên màu tóc đen óng ả. Hắn mỉm cười chua chát nghĩ- người đàn
bà này chỉ đẹp khi cúi mặt.
Vứt đôi đũa bạc thếch vào cái
dĩa đã được vét sạch, chung quanh đã vản khách, hắn lần dò đến bàn người đàn
bà, vẫn ủ rũ với tô cà ri chay trước mặt.
-Chị không có bạn nào hết. Tôi
đã để ý chị mấy ngày liền rồi. Sao chị không nhường cho tôi một chỗ ngồi?
-Người bạn của tôi hứa đến, và
tôi vẫn chờ – người đàn bà trả lời, giọng hơi run rẩy.
Hắn thấy đặc biệt kích thích và
tò mò:
-Đã hai tuần nay rồi, có ai đến
đâu! Tuần trước tôi cũng hỏi nhờ ngồi bàn chị, chị cũng trả lời câu này. Hay
chị khinh tôi?
Hắn không bỏ được cố tật đặt
những câu hỏi trực diện làm người đối diện lung túng và khó chịu, bạn bè hắn
kết luận, đó là lỗi lầm chết người của hắn, trong khi người khác uốn lượn trơn
như lươn, hoặc chỉ cần một chút tế nhị. Nhưng có lẽ, tế nhị không có trong cái
đầu đặc phù sa bùn đất của hắn chăng?
Trái với thái độ thẳng tuột thô
thiển của hắn, người đàn bà vẫn từ tốn và rụt rè:
-Tôi không quen với ai, tôi
ngại, tôi chỉ ngồi với người quen.
-Tôi cũng ngồi một mình, không
có ai quen, tôi chán ngồi một mình lắm rồi. Tôi chỉ cần có người để nói chuyện
thôi!
Chị đột nhiên nhìn hắn với đôi
mắt ấm áp:
-Thôi anh ngồi xuống đi. Ăn cà ri
không? Anh ăn nhiêu đó cơm không đủ no đâu.
Không đợi chị mời đến lần thứ
hai, hắn cắm mặt vào bát cà ri còn nguyên trên bàn chị. Mùi khoai lang bùi
quánh lưỡi cộng hưởng vị béo của nước dừa cốt đặc sệt làm hắn mờ mịt đi trong
sung sướng thoả mãn của 5 giác quan và nỗi thèm khát đau đáu hương quê nhà.
Ngẩng đầu lên bắt gặp cặp mắt ái ngại của chị, hắn nói một mạch:
-Tôi không phải thằng cù bơ cù
bất, tôi là sinh viên trường nghệ thuật và tôi cần việc làm. Chị có giúp tôi
được không?
-Anh đi theo tôi- người đàn bà
nhẹ nhàng đứng lên, tiến ra cửa, thậm chí không thèm ngoảnh lại phía sau xem
hắn có đi theo hay không.
Hắn ngoan ngoãn đi theo người
đàn bà, tư thế sẳn sàng lao vào bất cứ công việc gì có thể kiếm ra tiền.
Vóc dáng cao to lực lưỡng của
dân Cà Mau sông nước và đôi mắt lạnh – chẳng ăn nhập gì với nhau đã hại hắn.
Trong khi bạn bè cùng lớp hớn hở rủ nhau đi đóng film ca nhạc, hắn liên tục
thất bại casting, rồi xuống hạng đóng phim quảng cáo sản phẩm. Hắn không thể
nhập vào vai những anh chàng nghệ sỹ ẻo lã si tình trong mấy phim ca nhạc thị
trường, cũng không phải anh chàng phong trần bảnh bao có ria quai nón đêu đểu,
mắt ướt rượt đa tình và càng không thuyết phục trong vai anh chàng láu lỉnh
quảng cáo cho mì ăn liền hay anh chàng sạch sẽ chuyên đi hà hơi vào cửa kiếng
cái mùi thơm tho kem đánh răng close-up. Tụi bạn hắn đã nản chí với việc liên
tục giới thiệu hắn vào các vai quảng cáo hầm bà lằng mỗi ngày trên nhà đài, và
hắn cũng tin rằng, hắn, cuối cùng chỉ hợp vai những anh chàng “vai u thịt bắp mồ
hôi dầu mụn cám”. Đành chấp nhận đồng tiền còm cõi đi phát tờ rơi quảng cáo ở
ngả tư đường, mặc đồ lông thú đứng cười trước tiệm gà rán, trong khi trông chờ
một vai quần chúng lướt ngang camera…
Vì thế hắn lẽo đẽo đi theo người
đàn bà trong tư thế không còn gì để mất!
oOo
Làng Giếng nổi tiếng về nghề làm
đậu hũ gia truyền rất lâu đời, nếu làng Mai động thuộc Kẻ Mơ ở Hà Nội tự hào về
nghề làm đậu phụ đã 2000 năm, thì làng Giếng Hóc môn cũng thuộc hàng con cháu
với tuổi đời 100 năm. Có lẻ kể từ cuộc di dân dọc Hoành Sơn vào Nam đã mang
theo nghề làm đậu mơ từ những con dân Kinh Bắc nhớ quê!
Công thức làm đậu hũ quan trọng
nhất là chất lượng đậu nành rồi sau đó đến nước giếng ngâm đậu. Chính điều này
đã làm cho đậu hũ làng Giếng nổi tiếng, nhờ có giếng làng. Và đặc biệt giếng
nhà chị Mơ!
Người đàn bà đó tên là Mơ!
Gia đình chị đã trải qua 5 đời
làm đậu hũ, nghề đã thấm vào máu thịt, nhưng đến đời chị đậu hũ nhà Mơ mới được
nổi tiếng và nhiều người biết đến như vậy. Bao nhiêu người tò mò muốn biết bí
mật gia truyền nào đã làm nên hương vị đặc biệt của đậu hũ chị Mơ. Có người ngờ
rằng giếng nhà chị trong hơn các giếng làng khác vì chưa bị ô nhiễm, những
người ác miệng nói “đậu hũ không chồng”!
Mẹ của chị Mơ cũng không chồng.
Chị chỉ là đứa con gái vừa lọt lòng đã bị bỏ rơi trước cổng chùa mẹ chị nhặt
được. Mẹ chị gánh đậu hũ đi ngang nghe tiếng khóc nhỏ bé ngạt ngạt đã mang theo
cái bọc tã rách đó trong đống lá gói đậu hũ mang theo về nhà. Và chị lớn lên
nhờ váng sữa đậu nành, dậy thì trong mùi đậu hũ.
Hắn nghe chuyện về chị qua lời
thì thầm của các bạn hàng mua đậu, chị tuyệt nhiên không bao giờ kể về quá khứ
của mình. Chị rất ít nói, ít cười và sạch sẽ như miếng đậu hũ mới ép trong
khuôn, còn tươi hôi hỗi! Người chị luôn phảng phất mùi đậu thơm ngai ngái. Hắn
gọi đó là mùi chay!
Công việc của hắn bắt đầu từ 3
giờ sáng cho đến giờ hắn phải vào lớp học. Hắn phụ chị những việc nặng nhọc như
xay bột, lọc bột và đun sôi nước đậu sống rồi san ra các chum sành. Chị, như
một phù thủy, sẽ làm tiếp các công đoạn bí ẩn tiếp theo, pha chế nước men chua
vào nước đậu đã nấu chín cho đậu kết tủa theo một công thức đặc biệt. Hắn đồ
rằng miếng đậu hũ ngon cũng đỏng đảnh như con gái nhà lành chưa chồng, tùy
thuộc vào thời tiết, quá mưa, quá nắng, quá nóng, quá lạnh cũng làm miếng đậu
lâu kết tủa và chua loét bỡ bả chẵng ra gì.
Phần hắn đặc biệt ưa thích là
lớp váng sữa trắng đục mỡ màng được vớt ra khi nước đậu sôi lim rim trên bếp
lửa. Thứ sữa đậu nành ngon lành óng ả béo ngậy như con gái 17 (đó là cách so
sánh của hắn, hắn vẫn không bỏ được hệ quy chiếu riêng theo đam mê chưa bao giờ
được thoả mãn của hắn!) trở thành bữa ăn sáng không thể thiếu của hắn và biến
đổi da thịt hắn trắng trẻo phơi phới hơn rõ rệt mỗi ngày.
Cho đến khi chị cấm hắn không
được uống sửa đậu nành và bắt đầu phát cho hắn tiền ăn sáng. Hắn cáu kĩnh bực
bội, vị giác của hắn đã bắt đầu quen và thèm vị đậu nành béo ngọt gây gây trên
đầu lưỡi mà hắn không tìm thấy ở các quán sữa đậu nành trong leo lẻo nhạt thếch
trước cổng trường hay trên vĩa hè. Hắn nghiện món sữa đậu nành mất rồi! Chị dấu
cặp mắt tối khi hắn càu nhàu bắt chị giải thích lệnh cấm đặc biệt đó. Hắn chưa
quen với các mệnh lệnh không lời của chị.
Công việc bắt đầu từ 3 giờ sáng
bắt buộc hắn phải ở lại nhà chị qua đêm. Trong khi các thợ phụ khác là người làng
chỉ lục tục kéo đến lúc 5 giờ sáng. Một mình hắn và chị thênh thang thang trong
căn nhà ngói cổ ba gian, giữa khu vườn trước cau, sau chuối um tùm rì rầm cả
đêm. Đêm đầu tiên hắn không ngủ được, hắn trằn trọc , xoay người liên tục trên
cái giường phản gổ mít thẳng băng phẳng lì, thèm tấm nệm nhàu nát nhò nhĩ trên
cái giường sắt ọp ẹp trong ký túc xá đẫm mồ hôi người và gió quạt máy thốc vào
tận mặt. Nhà chị không có quạt máy hay điều hòa. Chỉ có gió rì rầm thổi qua tàu
cau và bụi chuối len lỏi vào tận nhà. Và giếng…
Cơ man nào là giếng. Có cái xưa
cổ thành xây bằng đá ong rêu phủ xanh, có cái mới đào còn đậy nắp gỗ sát mặt
đất, có cái đã bị lấp ngổn ngang hoa xuyến chi và rau dền cơm lên san sát. Cái
giếng chị yêu thích nhất được xây bằng đá ong đỏ au vững chắc, sâu đến độ hắn
thả gào rơi vào khoảng không hun hút không nghe tiếng vọng nào, chị chuyên dùng
nước giếng này để ngâm đậu. Có vài nhà trong xóm cắc cớ đến xin nước giếng này
về ngâm đậu, chị nhẹ nhàng gật đầu. Rồi sau đó chỉ mỉm cười bí ẩn khi hàng xóm
quay trở lại thắc mắc mẽ đậu ngâm nước giếng này chua thếch không được béo ngọt
như đậu của chị. Hắn ngây người nhìn chị và thoáng nghĩ, nàng La Giocondo của
Da Vinci có lẽ cũng chỉ bí ẩn đến thế là cùng!
Cái giếng đó còn để dành riêng
cho chị tắm.
Và hắn còn mất ngủ vì.. chị tắm!
Nhà đặc biệt không có phòng tắm,
như mọi nhà khác trong làng Giếng. Chiều nào hắn cũng ra bờ giếng đứng xối ào
ào trong khi hát nghêu ngao những bài sến hắn chợt nhớ đến. Cơ bắp hắn nổi vồng
lên săn chắc do lao động nặng nhọc và thỏa thuê trong làn nước mát rười rượi.
Có lần hắn bắt gặp tia mắt tối sầm của chị dán vào người hắn từ sau cửa sổ
phòng của chị. Hắn đã cười hơn hớn với chị, và cánh cửa sổ đóng sập lại !
Chị chỉ tắm vào đêm khuya, những
đêm có trăng sau khi đã chán chê lang thang sột soạt trong gian nhà cổ mốc meo
làm hắn giật mình khó ngủ. Và sau đó tiếng nước dội nhẹ nhàng khe khẽ, róc rách
đánh thức hắn hoàn toàn. Và hắn nằm đó, không thể tránh khỏi những suy nghĩ lạ
lùng mơn man len lỏi vào đầu. Con gái trong trường e dè thân hình thô thiễn của
hắn, xa lánh lớp võ áo quần sù sì rách rưới của hắn. Ở tuổi 20, hắn chưa trở
thành đàn ông!
Và hắn nằm đó, tưởng tượng thân
hình của chị trinh bạch sạch sẽ trắng ngà như miếng đậu hũ lóng lánh trong làn
nước dưới ánh trăng 16 rờn rợn. Người hắn gai lên trong cảm giác nôn nao bức
rức mơ hồ.
Và sau đó là sự im lặng.
Sự im lặng khó chịu bí ẩn dày vò
hắn.
Hắn rón rén đi đến bên cửa sổ,
bóng chị trắng lờ mờ sau tàng lá tối, im lặng như 1 pho tượng, mặt chị ngước
lên cao, cần cổ mảnh dẻ vẻ thành 1 đường cong gợi cảm và thân hình ưởn thẳng
hướng về phía ánh trăng phăng phắc.
Hắn như muốn chết ngạt. Không
biết bằng cách nào hắn đã chạy băng băng chân trần lao ra bờ giếng, ập vào
người chị với tất cả khao khát mãnh liệt, các giác quan căng lên bừng bừng, cơ
thể cứng đờ đau đớn!
Hắn chỉ còn nhớ mắt chị nhắm
nghiền, và một làn hương choáng ngợp mát rượi trùm lên tất cả.
oOo
Hắn thất nghiệp một tuần nay.
Hắn không còn làm cho chị Mơ nữa.
Hai tháng sau chuyện xảy ra
trong đêm trăng 16 (mà đôi khi hắn nghi ngờ là không thật, vì có gì đó hư ảo
đến mơ hồ), chị cố tình né tránh hắn. Chị ra vào nhẹ nhàng như cái bóng. Thương
lái bỗng nhiên ít hẳn không ăn hàng nữa, thẳng thừng chê đậu hũ chị Mơ tự nhiên
chua loét, bở bả không còn ngọt béo như xưa. Những cái cười ẩn ý, câu
chuyện thì thầm truyền nhau đi râm ran về nước da tái xanh của chị, về
những sợi gân xanh bất chợt đập giần giật hai bên thái dương và nổi bật trên
cần cổ trắng như ngó sen của chị. Chị lầm lũi như cái bóng, đôi mắt cúi gằm,
nhưng lâu lâu bất chợt lóng lánh như đang lên cơn sốt.
Lần cuối cùng hắn gặp chị ở quán
chay. Chị đẩy xấp tiền gói trong giấy báo cẩn thận đến trước mắt hắn và hờ hững
báo:
-Tiền công của cậu đây. Từ nay
cậu không cần đến nữa!
Mặt hắn sững sờ, hàm hắn căng
cứng. Tiếng động ồn ào của quán ăn chay nghe như xa xăm rì rầm vo ve bên tai :
-Tại sao? Tôi đã làm gì sai?
Công việc đang tốt mà!
Chị nhẹ nhàng nói từng từ một
chậm rãi:
-Dạo này đậu hũ bán chậm lắm,
mình làm cực quá mà không cạnh tranh lại với người ta, mà bỏ thạch cao vào đậu
cho nhanh như người ta thì mình không làm được. Chắc tôi mở sạp hàng ở chợ bán
đậu, mình làm ra bao nhiêu thì bán bây nhiêu thôi. Bao giờ tôi cần, tôi sẽ biết
tìm cậu ở đâu.
Hắn nghe nhói buốt sâu trong
người, rất đau nhưng không hiểu đau cụ thể ở chỗ nào:
-Thiệt không? Hay là vì đêm đó?
Chị lấy tay xua xua trước mặt,
gập người tránh một cơn nôn khan:
-Thôi cậu đừng nhắc nữa, chuyện
đó tôi quên rồi.
Chị nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi
mắt long lanh như đang lên cơn sốt, lần đầu tiên hắn biết chị có đôi mắt màu
nâu trong veo rất lạ.
-Cậu đi đi. Dạo này tôi không
được khỏe.
Không kịp để cho hắn trả lời,
chị đứng lên, nhẹ nhàng mềm mỏng như một cái bóng, lướt ngang hắn và như tan
vào nắng trưa vàng rực. Mùi hương đậu hũ đang đọng váng trên bếp lửa nóng bao
vây lấy hắn. Hắn thấy mình choáng váng.
Hắn ngồi nôn nao trong quán, tay
sốt ruột gõ vào thành ly sữa đậu nành đang nguội dần. Hắn đang hẹn hò với một
cô bé sinh viên năm nhất, thân hình vừa phải, khuôn mặt vừa phải, ưu điểm duy
nhất là bố làm giám đốc một công ty băng đĩa nhạc, hứa hẹn sáng ngời cho tương
lai nghệ thuật của hắn. Cô bé không hiểu sao lại si mê hắn như điên, có lẽ mốt
thời trang bóng bẩy sành điệu đã bắt đầu nhàm chán, người ta quay trở lại với
những gì thô mộc sần sùi. Lũ bạn thì cười thành thật thú nhận hắn toát ra mùi
đàn ông khác lạ và hấp dẫn.
Cô bé từ cửa ùa vào mát rượi
nồng nặc mùi nước hoa đắt tiền, nũng nịu nhìn vào ly sữa đậu nành trên bàn:
-Trời, anh lại uống đậu nành nữa
rồi! Em đã cấm anh không được uống sữa đậu nành mà anh không nghe lời em gì
hết!
Hắn ngu ngơ:
-Uống sữa đậu nành có sao đâu,
anh quen rồi không bỏ được. Còn đỡ hơn uống cà phê đen, nôn nao khó chịu lắm.
Cô bé nhào vào lòng hắn thì thầm
bí mật:
-Anh khờ thiệt hả, không biết gì
hả? Uống sữa đậu nành là không làm ra em bé được đó cưng…
Rồi cô cười ầm ĩ, như tự thưởng
thức câu nói rất ý nhị của mình.
Như có một hòn gạch đập thẳng
vào đầu, hắn choáng váng. Có lẽ nào đây là lý do chị đã cấm, hắn không được
uống váng sữa đậu nành mỗi ngày…Người đàn bà đó…
Hắn lắc đầu thật mạnh như muốn
rũ bỏ hình ảnh đêm trăng 16 ra khỏi trí. Cô bé vẫn rúc người sâu vào lòng ngực
hắn thì thào:
-Hôm nay bố mẹ em đi công tác
hết rồi, mình về nhà em chơi đi. Đi lang thang hoài chán quá. Em muốn cho anh
coi cái này!
Hắn đi theo cô bé trong trạng
thái ngầy ngật ngẩn ngơ. Hắn khám phá ra từ ngày rời khỏi làng Giếng hắn rơi
vào trạng thái lơ lơ lửng lửng này thường xuyên. Có đôi khi hắn giật mình thức
dậy giữa đêm khuya, tim đập thình thịch tưởng đã trễ giờ canh nồi nước đậu sôi
lim rim trên bếp than rực hồng và váng vất thèm mùi váng sữa gây gây nồng nồng.
Lẽ nào hắn đã bị ám ảnh đến thế?
Nhà cô bé là một biệt thự um tùm
cây cảnh nằm sâu trong quận 7. Cô bé sành sỏi kéo tay hắn vào phòng tắm trang
bị như một spa đắt tiền sực nức hương tinh dầu và lá cây. Trong khi cô bé lần
từng hạt nút áo chemise của hắn, hắn ngơ ngác hỏi:
-Sao nghe có mùi sả hả em?
Cô bé cười như nắc nẻ:
-Anh duyên ghê, mùi tinh dầu sả
đó. Em đốt nến thơm mà, cho nó lãng mạn, Anh thích không?
Hắn ngu ngơ gật đầu, mùi sả hắn
đã nghe quen ở làng Giếng và quê nhà Cà mau, quanh hàng rào nhà nào cũng um tùm
bụi sả để chống rắn. Hắn như trượt đi trong cảm xúc thiếu vắng và hụt hẫng.
Trong khi tay cô bé trượt trên vồng ngực của hắn mơn trớn đầy lão luyện. Hắn cũng
bị dẫn dắt trôi theo bản năng và chúi vào mùi hương cơ thể trẻ trung mới mẻ.
Mùi hương nước hoa nồng nàn, mà hắn không thể nào phân biệt được những cái tên
kiêu kỳ rắc rối, sộc vào khứu giác của hắn, đột nhiên làm cơ thể hắn chùng lại
và đầu hắn ong ong ngầy ngật. Tay cô bé kéo đầu hắn chúi vào ngực bổng ngưng
lại nửa chừng, mùi lotion VS ngọt gắt làm hắn nôn ọe khan và chóng mặt. Hắn
vùng ra khỏi tay cô bé, lảo đảo chạy ra khỏi phòng tắm, lao về phía ban công.
Tiếng cô bé hét lên phía sau rin rít:
-Anh làm gì vậy? Anh điên hả?
Hắn hít lấy hít để mùi cỏ cây và
khí trời vào lồng ngực ngạt kín. Gió lạnh tạt vào khuôn mặt đờ đẫn của hắn làm
hắn tỉnh táo trở lại. Hắn ngây người tìm trong hơi gió mùi hương trong trẻo
thanh sạch rất quen. Mùi chay!
Trời ơi, hắn đã bị mùi chay bỏ
bùa mất rồi!
Uyên Lê
Nguồn: Hợp Lưu / Từ trang
DĐQGHCUC
No comments:
Post a Comment