NƯỚC MẮT CHIỀU BA MƯƠI
Hình như cũng gần cả nửa năm, sau ngày từ Phước
Long đổi về làm ở Vĩnh Long, công việc tương đối nhàn hạ, không đến nổi lo rầu,
hồi hộp, ngó trước dòm sau, liếc qua liếc lại, mỗi lần từ Vĩnh Long về hay trên
Sài Gòn xuống, xuống phà Mỹ Thuận chờ xe đò, qua sông, anh cứ đứng nhìn, nhìn
mà thấy buồn buồn làm sao.
*
Trên phà, chen lấn
xe người, hai chị em, một trai chừng sáu bảy tuổi, ốm yếu, đội cái nón nĩ cũ
rách tả tơi, một gái chừng lên mười, cũng mảnh khảnh gầy gò, bị cụt mất nửa
cánh tay phải, một chân co rút lên đi cà nhắc, tóc xỏa dài, rối bời, mùi nước
sông khét nắng, cả hai mặt mày sáng sủa, dễ nhìn, em dắt chị đi trước, tay cầm
cái giỏ tre nhỏ như cái đục, lên đầu này rồi ngược lại đầu kia, đứa chị cố hát
bài này bài kia, những bài cũ, cố cao giọng hầu lấn át tiếng máy phà xình xịch
nổ, lạy ông đi qua bà đi lại, xin chút tiền bố thí.
*
Bao lần rồi, cứ bao
nhiêu đó bài hát quen “bạn ơi quan hà xin
cạn chén ly bôi, ngày mai tôi đã đã đi xa rồi” hay “có người hỏi tôi tại sao hay ca bài ca sầu nhớ, hay ngắm trăng mờ
hoàng hôn” hát đi hát lại, không biết học từ đâu nhưng con bé hát khá hay,
mặc dù nghe tiếng mất tiếng còn.
Lần nào cũng vậy, mỗi
lần xuống phà chờ xe lên, là anh tìm tới bên hai chị em, giữa rừng người lố nhố
ồn ào hơn cái chợ, cho chừng năm ba chục, hỏi han đôi ba câu, không biết người
ta cho nhiều không, nhưng thấy hai đứa vòng tay, rươm rướm mắt cám ơn, nhìn hai
chị em lếch thếch đi, anh bổng dưng muốn khóc.
*
Một trưa cuối thu,
trời thay mùa nhuốm lạnh, nắng tốt, người rầm rập xuống lên mua bán, không đầy
một tháng nữa tới Tết, vì phải trở lên Sài Gòn có việc cần làm gấp cho chỗ làm,
và vài ngày nghĩ phép, có lẽ ở trên đó vài tuần, chờ xe đò tới lượt qua phà chắc
khoảng hơn tiếng rưỡi đồng hồ, quàng túi xách lên vai, anh bỏ xe đi nhanh xuống
bến, nước sông lặng im, mấy đám lục bình đầy hoa tim tím cũng nằm im ngủ, phà
bên bờ Cai Lậy vừa qua tới, tìm kiếm hai chị em, hỏi han vài câu, dẫn lên tiệm
cơm sát bờ đường lên xuống phà, ăn bữa cơm trưa làm quen thêm, hỏi tên.
*
Anh ngồi cười nhìn
hai chị em rụt rè ăn nhưng cười mà lòng nhói đau không ít. Kể chuyện cho anh
nghe, đứa chị vừa thúc thít vừa quẹt nước mắt, quê ở bên Lấp Vò, ba làm trong hội
đồng xã nào đó, nhà bị trúng đạn mọt-chê pháo kích của quân du kích trong đêm họ
tấn công xã, chừng hơn một năm nay, ba má chết hết, còn lại hai chị em, nó bị
thương, người ta chở hai chị em lên bệnh viện tỉnh, nó sống nhưng tàn tật, xã ấp
chôn cất xong, người quen đưa hai chị em vào ở tại một cái chùa nhỏ, ngoại ô Sa
Đéc, trên đường đi ra ngã ba Mỹ Thuận Vĩnh Long, sống với bà sư cô tuổi già,
lum khụm, bữa cơm bữa cháo.tương chao rau củ.
*
Mới chừng đó tuổi
biết thương cho bà sư cô, nhọc nhằn nghèo khó, mấy ngày đầu, hai chị em dắt
nhau ra đường, đón xe xin quá giang ra bắc Mỹ Thuận, ca hát xin tiền bá tánh,
được người đi qua người đi lại thương tình, những ngày sau hai chị em có được
chút tiền, trả cho xe đi về mỗi ngày, là những chuyến xe quen thường ngày và biết
chuyện hai chị em, nên trả mà chủ xe không lấy, đã vậy chuyến về còn cho hai chị
em tiền nữa. Hết chuyện, anh ngồi nghe,
hai chị em rấm rứt khóc, đắng lòng anh cay xé mắt.
*
Sau ngày đưa ông
Táo tháng Chạp, anh trở xuống Vĩnh Long, xách thêm cái túi vải, đựng mấy bộ đồ
mới cho con trai con gái, hai đôi dép săn - đan, mua ở tiệm giày da tận bên
Khánh Hội, ngay khi về trên này, hôm ngồi ăn cơm với hai chị em hát ăn xin, làm
quà Tết cho hai đứa.
*
Hớn hở mang túi xách
xuống phà, tìm đầu trên đầu dưới không thấy bóng dáng hai chị em, không có tiếng
hát như trước, thấy cũng lạ, tìm gặp ông bác nhân viên lo sắp cho xe hàng xe đò
xuống phà hỏi xem có biết hai chị em đâu không, anh chết lặng. Bữa chiều đó,
mưa to, giông gió như bão rớt, trời tối xầm, sấm chớp, chiếc xe lam thường ngày
từ Mỹ Thuận về Sa Đéc, trên đó có hai chị em hát ăn xin, không may bị chiếc xe
nhà binh GMC chạy quá nhanh ngược chiều, đụng lật nhào bể làm hai, văng xuống
ruộng, năm sáu người chết, có hai chị em nó. Anh nghe mà tưởng chừng như trời đất
quay cuồng, ngửa mặt lên, nắng chang chang đổ, muốn thét cho lớn “trời ơi”.
*
Anh mở túi xách để
quần áo, hai đôi dép săn – đan, chia ra bên trai bên gái trước tấm bia của hai
nấm mộ nhỏ, còn mùi đất bùn, trần trụi, nằm sau chái hiên chùa một khoảnh sân, dưới
bóng cây Ô Môi già thưa lá, đốt nhang lâm râm khóc, bà sư cô già đứng phía sau
lưng, khóc theo. Chiều nay chiều Ba Mươi Tết.
Thuyên Huy
Nhớ những lần qua phà Mỹ Thuận trong những ngày ở Vĩnh
Long một chín bảy một
No comments:
Post a Comment